Ta Là Chí Tôn
Chương 457 : Vô sách!
Ngày đăng: 09:04 30/04/20
Hai người này, đương nhiên chính là Kế Linh Tê cùng Nguyệt Như Lan.
Trong thời gian này, xem như triệt để an toàn, nhân thủ Tứ Quý lâu chẳng biết sao đã rút toàn bộ.
Lôi Động Thiên càng sớm không thấy tung tích.
Người của hai đại gia tộc lại tới mấy lần, tìm kiếm tung tích hai nữ.
Bọn hắn cũng rất nóng ruột.
Lễ hỏi cũng đã thu, khuê nữ lại đột nhiên mất tích...
Chuyện này... Nhất định phải tìm lại.
Họ cũng nghĩ qua có nên kiếm chuyện với Lôi Động Thiên hay không, dù sao chính bởi phương thức theo đuổi của Lôi Động Thiên mới khiến người ta chạy.
Nhưng bây giờ bọn họ còn chưa có quyết định, dù sao, đắc tội tồn tài như Lôi Động Thiên, hai nhà còn phải cân nhắc cho tốt mới có thể có quyết định.
Hơn nữa, quyết định cuối cùng này còn cưa biết thể nào.
Bọn hắn tìm người một cách không mục đích, dù sao cũng như Lôi Động Thiên, hiểu rõ ở Thiên Đường thành này Kế Linh Tê chỉ có một chỗ liên quan, thế nhưng có Cửu Thiên lệnh quấy nhiễu, hai nữ lại dịch dung, dù đối mặt cũng vô phương nhận ra.
Chỉ có thể tìm loạn như ruồi không đầu.
An toàn của hai cô gái đã không còn đáng ngại, thế nhưng cũng dày vò Thủy Vô Âm không nhẹ!
Mấy ngày nay, Thủy Vô Âm một mực cảm thấy ngày cũng như đêm, khắp nơi một màu tăm tối! Mỗi ngày nhìn thấy Kế Linh Tê cùng Nguyệt Như Lan đều như nhìn thấy Diêm Vương Ác Quỷ.
- Vân Dương đi đâu rồi?
- Đây là đâu?
- Sao chúng ta lại đến đây?
- Người giam chúng ta lại là có ý gì?
- Mau nói cho rõ!
- Tên mặt quan tài nhà người sao không nói chuyện?
- Ngươi mau nói đi.
- Ta nhớ là ngươi biết nói, mau nói cho ta.
“...”
Những lời như vậy, mỗi ngày Thủy Vô Âm nghe không dưới ba chục lần!
Khổ không tả nổi.
Hết lần này tới lần khác, hai người này một người hắn cũng không chọc nổi.
Đây mới là điều khó chịu nhất!
Một người là muội muội của người mà hắn tôn kính nhất!
Một người lại càng là hôn thê của người đó!
Hai người này, Thủy Vô Âm hận không thể coi như Thần Tiên mà cúng bái, nào dám có nửa phần đắc tội?
Dù sao, thần hồn liên tục thụ thương, hắn đã không thể tiếp tục cảm giác được nữa.
Từ khi bị vây ở đây, Vân Dương vẫn hy vọng, tốt nhất là có ngoại lực tham gia! Chỉ cần có ngoại lực tác động vào, hắn liền có thể nắm cơ hội là thoát thân!
Nhưng, thủy chung không có.
Một chút khách giang hồ ngẫu nhiên đi qua, chưa kịp tới gần đã bị kiếm quang của Niên tiên sinh cắt nuốt thần hồn, chết ngoài mấy trăm trượng... Ngay cả lực lượng thần hồn nhỏ nhoi cũng không thể lẫn vào mảnh không gian này!
Vân Dương chỉ có thể thầm phẫn hận, vắt óc nghĩ cũng không ra biện pháp.
Trên giang hồ nhiều cao thủ như vậy...
Sâm La đình, Tứ Quý lâu, Quân Mạc Ngôn, Lăng Tiêu Túy, thậm chí còn có rất nhiều... Nhưng những nhân vật trong truyền thuyết kia, lại không có một người qua đây?
Lôi Động Thiên đâu rồi?
Chẳng nhẽ con hàng kia cũng đã chết, sao đến giờ không thấy nửa điểm tin tức...
Nơi này dù có chút vắng vẻ, nhưng... Đối với người giang hồ mà nói, nào có chỗ nào có thể mãi mãi vắng?
Ba ngày đầu, Vân Dương tràn đầy lòng tin chờ đợi, không có kết quả.
Ba ngày sau, Vân Dương thầm tính toán, coi như ngẫu nhiên cũng nên có người đi qua... Nhưng vẫn không có. Ngày thứ tám, xuất hiện mấy tên tới hái thuốc...
Kết quả chưa có tiếp cận liền đã chết sạch.
Ngày thứ mười một, có mấy tên mã trặc không biết từ đâu tới muốn làm chút sinh ý, cũng bị Niên tiên sinh không chút lưu tình mà thay trời hành đạo...
Ngày thứ mười sáu, lại có một vị cao thủ chân chính đi qua, nhìn qua cũng phải Thiên cảnh mấy trọng, thế mà cũng mơ mơ hồ hồ chết ngoài sơn lâm.
Thậm chí, trong những này này, chim bay trên không trung cũng không thể may mắn thoát khỏi, rắn giun dưới nền đất... Thậm chí kiến bọ cũng bị Niên tiên sinh giết sạch!
Gặp phải cao thủ cố chấp như Niên tiên sinh, Vân Dương cũng câm nín tới cực điểm.
Tứ Quý lâu rảnh rỗi vậy sao?
Ngài là thủ lĩnh Tứ Quý lâu, cũng nên trở về chủ trì đại cục mới đúng? Sao lại cứ ngồi lì ở đây?
Rảnh rỗi, Niên tiên sinh lại tự lẩm bẩm, nói vài lời thấm thía kích thích Vân Dương bộc phát. Ngay từ đầu Vân Dương vẫn cố gắng khắc chế.
Nhưng càng về sau, không phải hắn khắc chế nữa.
Mà là ngay cả khí lực bộc phát cũng không có.
Niên tiên sinh vẫn sinh lòng hoạt hổ, kiếm khí như cuồng phong vũ bão, cứ một chén trà lại cày cả mảnh lên một lần.
Sau đó nghỉ ngơi, lẩm bẩm, kích thích, qua thời gian một chén tràn, lại đột nhiên huy kiếm cày tiếp!
Thậm chí Vân Dương còn cảm giác, dù hắn hóa thân thành nước, nhưng vẫn khó có thể di động dưới tầng đất khô này: Trên dưới trăm trượng toàn là đất khô như sa mạc, mấy giọt nước làm sao thấm qua?
Hơi chút sơ ý, thậm chí còn có thể bị tầng đất này trực tiếp hấp thu thôn phệ!
Vân Dương cơ hồ tuyệt vọng, chẳng lẽ Vân Dương ta lại thực phải chết ở đây?
Ngay khi thần trí hắn gần như biến mất, một chút sức lực cũng không còn, đầu não có chút mơ hồ, thậm chí có chút muốn từ bỏ...
Chuyển cơ, vậy mà đột nhiên đến!