Ta Là Chí Tôn

Chương 458 : Tuyệt cảnh, tuyệt lộ!

Ngày đăng: 09:04 30/04/20


Khi hết thảy thủ đoạn, thần thông đều không thể sử dụng, đứng trước lực lượng tuyệt đối, chỉ có thể... Tuyệt vọng!



Xưa nay Vân Dương chưa bảo giờ là người dễ từ bỏ, nhưng đứng trước sinh mệnh cực hạn, ngay cả dấu hiệu sinh mệnh cũng dần biến mất, thần thức hoàn toàn không thể phóng ra ngoài, thậm chí ngay cả con mắt cũng không mở ra nổi...



Cho dù có không cam lòng hơn nữa, oán hận bất bình hơn nữa, cũng không thể làm gì được!



Vân Dương hiện tại, ngay cả năng lực trở lại bản thể, đối mặt với Niên tiên sinh cũng không còn!



Lục Lục còn trong không gian thần thức, vội vàng quơ đằng mạn, đem hết khả năng uốn qua uốn lại, cung cấp sinh mệnh nguyên khí cuồn cuộn không dứt, đáng tiếc với trạng thái hiện tại của Vân Dương mà nói, cũng chỉ là hạt cát trong sa mạc, kém xa tốc độ tiêu hao.



Lục Lục chỉ có thể vận chuyển hết công suất, ngay cả dây leo cũng dần hét rút, tận lực giảm bớt tiêu hao, cực hạn viện trợ Vân Dương!



Tuy nhiên có như vậy cũng chỉ có thể giúp Vân Dương kéo dài hơi tàn, không thể ảnh hưởng tới đại cục. Vân Dương không ngừng thụ thương, thần hồn cũng không ngừng hao tổn, Lục Lục càng lúc càng uể oải.



Hiển nhiên, dù Lục Lục trong không gian dị độ, nhưng thể xác tinh thần Vân Dương mới là căn bản của nó, một khi Vân Dương không còn, nó cũng bởi đó chôn vùi!



Vân Dương nằm dưới mặt đất, mặc dù không ngừng bị thương mà thân hồn đều tổn, nguy cảnh vạn phần, nhưng trong lòng lại thầm bội phục vị Niên tiên sinh ở trên.



Người này, kiên trì như vậy, thực đáng khâm phục.



Chỉ có điều, trong lòng Vân Dương hắn còn có một cảm giác mơ hồ quái dị.



Vị Niên tiên sinh này... Có vẻ như quá rảnh rỗi?!



Niên tiên sinh là ai? Là Tứ Quý lâu chi chủ!



Là chủ thương của Ngũ đại Tôn giả, tứ phương Tôn chủ, rất nhiều Thiên cảnh cao thủ, vô số tu sĩ cao cấp!



Có được thực lực đỉnh cao sánh ngang với thiên hạ đệ nhất Lăng Tiêu Túy!



Người như vậy, tự mình xuất thủ nhằm vào hắn, thực sự quá coi trọng hắn!



Chỉ có điều, chỉ lấy thân phận trước mắt của hắn mà nói, dùng thủ đoạn như vậy để ngăn chặn hắn, ngoại trừ có chút đại tài tiểu dụng, tựa hồ cũng quá hạ giá trị bản thân a?



Lấy cái nhìn của Vân Dương, chỉ có hành động vừa hiện thân đã giải nguy cho tứ đại tôn chủ, một kích trọng thương lão Mục, một chưởng đẩy lui Lôi Động Thiên, sau khi đắc thủ lập tức dừng lại, để cho thủ hạ giải quyết, phong độ như vậy mới hợp với thân phận chủ nhân tổ chức hùng mạnh nhất thiên hạ!



Mà đối với một kẻ tu vi Thiên cảnh sơ giai như hắn, hẳn phải một kích không trúng, lập tức không thèm để ý, quay đầu mà đi mới phải!



Về phần mở miệng nói những ngôn từ ác độc, kích thích kia, càng không thể xuất hiện... Trên người có thân phận như Niên tiên sinh.



Nói tóm lại một câu, Niên tiên sinh mà hắn thấy, những hành vi mà đối phương làm cùng với ấn tượng trước kia... Thực sự hoàn toàn khác biệt, rất không tương xứng!



Trên điểm này, Vân Dương thậm chí có chút khinh thị.




Có điều kiếm khí cường hoành chưa từng xuất hiện như trong suy nghĩ của hắn, chỉ có tiếng xoát xoát bay tới bay lui vang lên không ngớt, hiển nhiên hai người này đang dùng tốc độ cực đoan để làm một cái gì đó, như vậy... Bọn hắn muốn làm gì?



Đáp án chỉ có một.



Vân Dương lập tức nghĩ tới bốn chữ: “Khống Linh đại trận!”



Lần này Vân Dương triệt để tuyệt vọng, lúc đầu hắn còn trông chờ may mắn, nhưng tình thế đến nước này, quả là một bước cuối cùng, một bước cuối cùng của hắn!



Niên tiên sinh canh ở đây gần tháng, cũng không có làm như vậy. Mà người kia vừa đến, đã lập tức cải biến phương pháp.



Xem ra, cách này là do người này đề nghị.



Trời muốn diệt ta!



“Lục Lục”



“A nha... Nha?”



“Có cách nào, có thể nháy mắt tăng sinh mệnh lăng lượng, để tu vi ta lập tức tăng trưởng hay không?”



Vân Dương lo lắng hỏi.



Đây là biện pháp duy nhất mà hắn có thể nghĩ tới, biết rõ vô căn cứ, nhưng vẫn trồng chờ may mắn.



Đây là hy vọng cuối cùng!



Hi vọng người tới can thiệp, không có. Ngược lại chỉ để đối phương chờ được cường viện.



Tình huống trước mắt, chỉ sợ... Coi như Lăng Tiêu Túy tới, cũng không thể trợ giúp được hắn. Kế sách trước mắt, cũng chỉ có thể cầu sống trong chết, cầu một tia sinh cơ.



“A~~... Nha nha~~...”



Lục Lục biểu hiện rất quỷ dụ, không lập tức phủ định, ngược lại có chút chần chờ.



Vân Dương thấy thế càng thêm lo lắng, thúc dục:



“Đến cùng có hay không? Nếu lần này còn không có, liền thực chỉ còn con đường chết!”



“Nếu ta chết, ngươi cũng khó tránh khỏi a! Lúc này còn do dự làm gì?”



Lục Lục nghe vậy, vẫn chần chờ không quyết, một hồi lâu sau vẫn không trả lời.