Ta Là Chí Tôn
Chương 479 : Không còn tiếc nuối, tướng môn lại hiện
Ngày đăng: 09:05 30/04/20
Thân ảnh xuất hiện trong lúc mấu chốt, bảo vệ Phó Báo Quốc, tự nhiên chính là Bạch Y Tuyết.
Đương nhiên chỉ có thể là Bạch Y Tuyết!
Sau khi tiến vào Thiết Cốt quan, Thu Kiếm Hàn Lão Nguyên soái dựa vào cảm giác nguy hiểm nhiều năm tôi luyện, lập tức cảm nhận được bầu không khí hít thở không thông, lập tức yêu cầu Bạch Y Tuyết đến tương trợ Phó Báo Quốc, bảo đảm an toàn tính mệnh.
Lấy tu vi Thiên cảnh của Bạch Y Tuyết, muốn thay đổi chiến cuộc thì hiển nhiên không thể, nhưng nói đến bảo hộ một người, che chở một người để toàn thân trở ra, thực đúng không phải là chuyện khó, vì vậy lúc này mới có cảnh lao vút trong màn tiễn vũ, cường thế nhập chiến, cứu Phó Báo Quốc.
Hiện tại Bạch Y Tuyết hắn có thể chân chính xưng tụng vào hàng thập đại kiếm khách, hắn cùng Quân Mạc Ngôn... Ừm, vẫn là chưa thể so sánh, chênh lệch giữa hắn cùng Quân Mạc Ngôn, khục, vẫn là...
Có điều, Bạch Y Tuyết đạt đến Thiên cảnh Lục trọng, thực sự thỏa thỏa trong hàng ngũ đỉnh phong, mặc dù không phải đỉnh điểm, nhưng chân chính đã là đỉnh phong, tiêu chuẩn không hề kém ngũ đại Tôn giả!
Sau khi chiến đấu, Thu Kiếm Hàn tuần sát toàn bộ Thiết Cốt quan một lượt, dùng tính cách già mà không yếu của lão, trong lúc nhất thời vẫn không kìm được nước mắt rơi!
Toàn bộ Thiết Cốt quan, mấy chữ cảnh hoang tàn khắp nơi đã không hình dung nữa, hoặc có thể nói là không đủ để hình dung!
Thiết Cốt quan hiện tại, toàn bộ bị đánh nát, khắp nơi một cảnh tàn phá suy bại!
Vô số thương binh thoải mái nằm gáy o o ngay vệ đường, trên mặt không chút che giấu thần sắc mệt mỏi, vết thương trên người vẫn tiếp tục rướm máu, thế nhưng bọn hắn lại ngủ vô cùng an bình, thực không đành lòng gọi bọn hắn tỉnh lại, chữa thương cho bọn hắn.
Còn có những lão binh vẫn hành tẩu trên đường, nói là hành tẩu, nhưng cũng ai nấy cũng chỉ có thể lết cái chân, tựa như hai cái chân nặng đến ngàn cân, căn bản là không thể nhấc lên nổi, trên mặt ánh lên vẻ chết lặng khó nói nên lời.
Lúc này nếu để bọn hắn ngồi xuống, lập tức có thể ngáy o o, ngủ ba ngày cũng không chán mắt!
Kiến trúc toàn thành, cơ hồ không có mấy nơi có thể bảo tồn hoàn chỉnh!
Công thành chiến, bên công kích cơ hồ có thể dùng bất cứ thủ đoạn này, phòng ngự cũng thế. Mà phương thức phòng ngự tốt nhất của phe phòng ngự, chính là cổn mộc lôi thạch, nếu không ngày đó trước khi thiết kỵ xuất chiến, Phó Báo Quốc cũng không có nói:
- Yêu cầu thứ mười, mỗi lần tiếp tế, cùng nhau trở về, mang theo một khối gỗ, đổi tiếp tế cùng binh khí.
Thế nhưng cổn mộc lôi thạch để thủ thành mà chỉ dựa vào thiết kỵ bổ sung cũng chỉ là hạt cát trên sa mạc, bổ sung lớn nhất chỉ có thể làn bản thân Thiết Cốt quan, vật liệu xây dựng trong thành, đòn dông lập mái... Tất cả đều được đem ra dùng, một phen ác chiến qua đi, trong Thiết Cốt quan, thực sự không tìm thấy mấy gian nhà còn hoàn chỉnh!
- Quá thảm! Thực sự quá thảm!
Thu Kiếm Hàn ngửa mặt lên trời thở dài, mắt thấy, ngực phẫn, tất cả đều thay đổi trong một cái thở dài.
Phó Báo Quốc sớm đã tinh bì lực tẫn, cũng không lập tức đi nghỉ ngơi, mà được người đỡ vào soái đường, hai cái đùi run lên, mặt mũi tái nhợt, không còn nửa điểm huyết sắc.
Hiện tại Phó Báo Quốc đáng nên tiếp tục điều dưỡng nghỉ ngơi, tốt nhất là ngủ đủ ba ngày ba đêm, nhưng hắn vẫn kiên trì, ít nhất phải kiên trì bàn giao lại cho Thu Lão Nguyên soái cho xong, mới có thể nói tới nghỉ ngơi!
Thu Kiếm Hàn thấy thảm trạng của Phó Báo Quốc, không nói hai lời trực tiếp đưa một cây lão sâm năm trăm năm cho người nấu canh, mới khiến sắc mặt mệt mỏi chằng chịt vết thương của Phó Báo Quốc dễ nhìn hơn một chút.
Chúng tướng Tây tuyến đều biết tâm bệnh của đại soái nhà mình.
Mà tâm phúc số một như Tôn Tử Hổ, đương nhiên càng thêm biết đầu nguồn.
Cho dù lúc hắn tự mình đối mặt Thu Lão Nguyên soái, Tôn Tử Hổ cũng không nghĩ đến, bản thân hắn mới vừa gặp Thu Lão Nguyên soái, còn chưa kịp nói gì, lão gia tử đã đồng ý cho đại soái trở về?!
Tâm tình hắn lúc này khuấy động đến cực điểm, hận không thể gào khóc một phen, phát tiết uất khí trong lòng.
Thu Kiếm Hàn thở dài.
Chỉ vì chút chuyện lúc trước như vậy, thanh đao xấu hổ khó thu vào vỏ, thế nào cũng không chịu thu lại mệnh lệnh đã ban. Mãi cho đến bây giờ, làm khổ bản thân, khổ đứa nhỏ Vân Chú, còn khổ người bên cạnh liên quan, đều là tội lỗi của lão a.
Tâm niệm Tôn Tử Hổ khẽ chuyển, vội vã không chịu nổi, lên tiếng cáo lui, ra ngoài viết thư, lập tức đem Phi Ưng truyền thư, đem tin tức nặng ký này truyền về.
Hắn có thể nghĩ đến, lúc đại soái nhìn thấy phong thư này, sẽ có tâm tình thế nào.
Mà hiện tại đang lúc binh huynh chiến nguy, chẳng may hắn chiến tử, như vậy chết thì cũng không, như vậy tin tức này nhất định phải lập tức truyền về, đây chính là biểu hiện kiệt xuất của Tây quân tranh thủ được phúc lợi cho đại soái a!
- Tên kia, khẳng định mừng đến phát khóc.
Tôn Tử Hổ nhớ tới bức thư vô cùng dài dòng của mình, lập tức cười hắc hắc hai tiếng, có tật giật mình nhìn chung quanh.
- Không biết đại soái khóc sẽ thế nào? Xấu thành dạng gì không biết, bây giờ suy nghĩ một chút cũng thấy vui vẻ, đời này của ta xem ra còn phải trông cậy vào việc này mà kiếm niềm vui, trận này quyết không thể chết, nhất định phải sống qua, lúc đó mới hy vọng nhìn thấy đại soái khóc nhè... Vừa rồi Thu soái có nói, để cho “Tôn Tử” ta cùng đi với đại soái, ta có thể cận thân mà nhìn đại soái khóc, vì trở thành nhân chứng, nhất định phải sống sót...
Tôn Tử Hổ mơ màng nửa ngày, tâm tư nam nhân cũng không dễ đoán, ai có thể nghĩ tới, nam nhân lưng hùm vai gấu như Tôn Tử Hổ, không ngờ lại có thể có tâm tư như thế!
...
Cờ xí Thượng Quan tướng môn chầm chậm dâng lên.
Đã rất nhiều năm, cờ tướng môn lại lần nữa treo cao!
Đám lão binh vừa tỉnh nhìn thấy cờ xí, không thẹn mà cùng đứng lên, dù thân thể vô lực, vẫn nỗ lực mượn lực, dùng chút sức lực ít ỏi, đứng thẳng người.
Trên cờ xí có thêu huyết sắc phi long kỵ, một cây trường thương như muốn đâm thủng bầu trời, vừa lên đã hấp dẫn tâm thần mọi người, toàn lực chú ý!
Đám lão binh lập tức trở nên nghiêm túc, chỉnh trang tư thế, duy trì thế đứng tiêu chuẩn nhất, lúc này mới trịnh trọng đưa tay chào!
Trong mắt, không kìm được mà lệ nóng doanh tròng!
- Cờ Thượng Quan tướng môn, rốt cục lại hiện lên trên chiến trường Ngọc Đường!