Ta Là Chí Tôn

Chương 51 : Điều tra! Trong phòng có người!

Ngày đăng: 08:58 30/04/20


Toàn bộ khách sạn vì sự kiện vừa rồi mà triệt để bạo loạn. Cao thủ Tây Môn gia tộc ai nấy sắc mặt khó coi như chết cha chết mẹ!



Nửa cái khách sạn đều là người Tây Môn gia tộc, trong vòng bảo hộ của mười mấy tên cao thủ, thế mà để thích khách lấy tính mệnh Tam công tử dễ như trở bàn tay, hơn nữa thong dong rời đi!



Cảm xúc tức giận, sợ hãi đan xen.



Mấy chục người bọn hắn đều sắp phát điên rồi!



Khi trở về, nên giải thích thế nào a? Dùng đầu gối có thể nghĩ được. Chuyện như vậy, tuyệt đối không thể giải thích được.



Cánh cửa một căn phòng bỗng nhiên mở ra, ánh đèn lộ ra, một thanh niên toàn thân áo trắng, chậm rãi bước ra.



Thi thể Tây Môn Vạn Đại, nằm trên mặt đất ngay dưới lầu, hai mắt trợn lên, ánh lên vẻ sợ hãi cùng không cam lòng.



Thanh niên áo trắng kia chậm rãi đi đến trước thi thể Tây Môn Vạn Đại, cúi đầu xuống, nhìn mặt Tây Môn Vạn Đại, trên mặt lộ ra một tia bi thương chi ý. Chậm rãi vươn tay, vuốt nhẹ đôi mắt trợn trừng của Tây Môn Vạn Đại, nói khẽ. “Mặc dù ta đã sớm biết, sơm muộn ngươi sẽ có một ngày này, bất quá... Vẫn còn có chút ngoài dự liệu. Ngươi an tâm đi đi, mối thù của ngươi, vi huynh thay ngươi báo!”



Trên mặt của hắn, mặc dù có bi thương, nhưng lại rất bình tĩnh. Ánh mắt nhìn Tây Môn Vạn Đại, rất tỉnh táo, rất lạnh.



Không có sự bi thương vì cái chết của huynh đệ chết, cũng không có sự thả lòng vui mừng vì bớt đi một đối thủ cạnh tranh.



“Kiểm tra thương thế của hắn rồi báo cáo ta.”



“Tất cả mọi người có mặt ở đây, phải quên chuyện hôm nay, coi như nó chưa từng xảy ra.”



“Tất cả thị vệ của Tam công tử, mỗi người lĩnh 100 Lang Nha Tiên, chịu được, liền sống. Chịu không được, bồi táng Tam công tử đi.”



Thanh niên áo trắng lãnh đạm nói.



“Đa tạ Nhị công tử!” Trên mặt thị vệ của Tây Môn Vạn Đại đều lộ ra một tia thả lỏng.



100 Lang Nha Tiên, tất nhiên sẽ đem bọn hắn đánh đến chết đi sống lại. Nhưng, Nhị công tử đã nói như vậy, liền đại biểu chuyện này đã xử phạt xong.



Ngụ ý chính là muốn bảo vệ bọn hắn.



Nếu như chờ về đến gia tộc mới xử lý, kết cục bọn hắn lúc đó chính là phải chết không nghi ngờ. Mà sau khi thụ hình ở đây, về đến gia tộc mặc dù còn sẽ có trừng phạt, nhưng ít nhất đảm bảo giữ được một mạng...



“Vết thương, chỉ có một đạo vết thương trước ngực, nhìn qua không thể nhận ra là binh khí gì, vết tích nhỏ bé, nhưng lại phá nát trái tim, huyền khí trong nháy mắt phá hư. Uy lực rất lớn, hiển nhiên, huyền khí của hung thủ rất tinh khiết.”



“Tam công tử cũng có tu vi tam trọng sơn, hơn nữa cơ thể của hắn căng cứng, huyền khí quán chú toàn thân, vậy mà cũng không có đưa đến bất kỳ hiệu quả phòng hộ. Cho nên, hung khí của đối phương, rất có thể là một thanh thần binh lợi khí.”



“Hung thủ xông tới, trước hết sử dụng kiếm trong tay phải trực tiếp cắt đứt cổ họng, giết Vương Phương, sau đó lập tức truy kích Tam công tử, kiếm trong tay phải ra, nhưng không thu được kết quả. Sau đó tay trái lại xuất môt thanh đoản kiếm, tiếp tục công kích nhưng vẫn không có kết quả. Rồi trong tay áo mới đột nhiên xuất hiện thanh hung khí này.”
“Đầu óc ngươi vốn dĩ không bình thường!” Kế Linh tức giận nói.



Vân Dương: “...”



Kế Linh lạnh lùng nói: “Ngươi nói không phải ngươi làm? Vậy vì sao vừa rồi ngươi không có ở trong phòng?”



Lo lắng trong lòng Vân Dương triệt để buông xuống, bày ra một bộ dáng vẻ đau đầu tới cực điểm: “Kế cô nương... Đây là nhà ta... Hiểu không? Tại nhà ta, ta muốn làm gì thì làm cái đó, ta muốn ở trong phòng, ta sẽ ở trong phòng, ta không muốn trong phòng, ta đi ra ngoài ngắm trăng, ra ngoài đi nhà xí, ra ngoài lột sạch quần áo cho tiểu đệ hưởng chút ánh trăng... Chuyện này, không cảnh hưởng tới cô a?”



“Lưu manh!” Kế Linh đỏ mặt, hừ một tiếng, không nói thêm gì nữa.



Vân Dương rốt cục đoạt lại chủ động, lập tức khí thế hung hăng nói: “Ta ngược lại thật không rõ, một đại cô nương băng thanh ngọc khiết như Kế cô nương, đêm hôm khuya khoắt chạy tới trong phòng một người đàn ông như ta, không báo mà vào, lại còn muốn vu oan ta giết người!”



“Lẽ nào có cái lý đó?” Vân Dương trừng tròng mắt, một bộ lý lẽ oai hùng.



Nhưng trong lòng hắn đang suy nghĩ một việc: Kế Linh tiến đến như thế nào? Ta không ở nhà thì cũng thôi đi. Nhưng... Lão Mai cùng Phương Mặc Phi đều không có phát giác, chuyện này có chút kinh khủng.



Mặc dù từ bắt đầu hắn cũng không có nhìn thấu tu vi thật sự của Kế Linh, nhưng tu vi nàng tuyệt không thể còn cao hơn so Lão Mai cùng Phương Mặc Phi a!



Nàng vào bằng cách nào?



Bất quá, bây giờ hắn tuyệt đối không phải đối thủ của cô nàng này, điểm này, xác thực không thể nghi ngờ.



Kế Linh mặt đỏ lên, cưỡng từ đoạt lý nói: “Ta nhìn ngươi khả nghi, cho nên mới đến đây điều tra ngươi!”



“Điều tra ta... Hừ, may mắn ngươi không phải là hái hoa tặc! Nếu là hái hoa tặc, tối nay ta coi như tuyệt đối nguy hiểm.” Trong lòng Vân Dương vẫn còn sợ hãi vỗ ngực một cái.



“Hái hoa tặc...” Kế Linh giận sôi lên nói: “Có hái cũng không hái đến tên quái dị như ngươi...”



Nhưng trong lòng lại thầm nói: Chuyện này cũng thật có thể a, gia hỏa này dáng dấp tuấn tú như vậy, coi như trêu chọc mấy tên nữ hái hoa tặc cũng không phải không được... Nghĩ tới đây, không khỏi trong lòng thầm mắng mình, suy nghĩ cái gì a!



Vân Dương ôm cánh tay, bộ dạng nhìn xuống từ trên cao, tựa như đang thẩm vấn phạm nhân, ánh mắt tràn nghi ngờ... Lại nhìn Kế Linh: “Nói, ngươi vào bằng cách nào?”



Giờ phút này, địa vị hỏi đáp hai người, hoàn toàn đảo lộn!



Dịch: xonevictory



Cảm ơn các đạo hữu đã ủng hộ ta! Mặc dù 100~200 tlt chỉ là số tiền nhỏ không đáng kể nhưng lại là động lực không nhỏ để ta tiếp tục dịch truyện!



Đa tạ~~~ Đa tạ~~~