Ta Là Chí Tôn

Chương 52 : Thiếu nữ tình hoài, cảm giác quen thuộc

Ngày đăng: 08:58 30/04/20


“Cứ như vậy mà vào a!” Kế Linh nghiêng nghiêng đầu.



“Ngươi cứ như vậy mà vào phòng của ta! Lại lặng yên không tiếng động chờ ta trở về...” Vân Dương chắp tay sau lưng, đi tới đi lui vòng quanh Kế Linh, trong miệng chậc chậc: “Bản sự thâu hương thiết ngọc này của Kế cô nương, không tệ a...”



“Ngươi nói cái gì!” Kế Linh thẹn quá hoá giận, nhe răng nhếch mép, dữ dằn nói: “Ngươi nói thêm câu nữa?”



Lại nghĩ đến Vân Dương trước đó có nói “Nữ sắc lang”, rồi hiện tại bồi thêm câu thâu hương thiết ngọc này, Kế Linh thực sự xúc động muốn đánh người!



Vân Dương ngửa đầu nói: “Thế nào, ngươi còn không cho ta nói?”



“Ngươi!” Kế Linh thẹn quá hoá giận, cảm giác trận chiến miệng lưỡi không chiếm được lợi lộc gì, rốt cục bạo phát.



Dù sao tiểu tử này cũng đánh không lại ta!



Tiến nhanh một bước, Vân Dương vừa muốn né tránh, nhưng động tác Kế Linh cực nhanh, chớp mắt đã bẻ tay của hắn xoay chắp sau lưng, đưa tay tách ra một cái. Cuối cùng nhấn Vân Dương ngã xuống đất, đầu gối giơ lên, húc mạnh vào sau mông Vân Dương, Vân Dương đằng vân giá vũ bay ra ngoài, đầu cắm xuống đất tay chân sõng soài, còn chưa kịp kêu đau thành tiếng, lập tức cảm thấy phía sau trầm xuống, Kế Linh đã đặt mông ngồi trên lưng hắn, Vân Dương cảm giác tựa như một ngọn núi đè ép xuống, eo vừa mới nhô lên chút xíu lại bị ép chặt xuống đất, kêu thảm thiết không thôi.



“Có muốn nói hay không?” Kế Linh hung ác hỏi.



“Ta... Nhà ta, sao ta không được nói?” Vân Dương thở hồng hộc, ra sức ngẩng đầu lên.



“Hả?” Kế Linh khẽ vươn tay, đem cánh tay Vân Dương bẻ ngoặt sau lưng, vừa dùng lực, Vân Dương lập tức kêu rên: “AAAAAAAAAA...”



“Có muốn nói hay không?”



“Không nói!”



“Ta có thể tới hay không?”



“Có thể! Có thể! Đại tỷ, mau buông tay...”



“Ngươi còn dám lên mặt với ta không?”



“Không dám không dám... Ôi...”



“Tây Môn Vạn Đại có phải hay không ngươi giết?”



“Đúng, đúng ta giết... Là ta giết được rồi...” Thân thể Vân Dương xoay loạn, muốn xoay người chuyển vị trí, nhưng tu vi hiện tại của Kế Linh đâu chỉ cao hơn một bậc so với Vân Dương? Hai bên cách biệt quá xa, Kế Linh đặt mông ngồi lên, coi như Vân Dương muốn khẽ động, cũng muôn vàn khó khăn.



Kế Linh ngồi trên người Vân Dương, ở trên cao nhìn xuống, trong lúc nhất thời, lại có chút cảm giác hưng phấn, nghĩ đến mấy ngày bản thân luôn bị con hàng này làm tức giận, lập tức cảm giác mở mày mở mặt, có một loại khoái ý “Phiền muộn trong lồng ngực rốt cục tiêu trừ”.




Nam tử này nhìn rất ngưng trọng, nhưng sự tiêu sái của hắn, lại tựa hồ như đều xuất phát từ nội tâm. Mà người hội họa, nhưng lại tạo nghệ cực cao, đem loại này thần vận, cũng vẽ ra.



Chỉ là đơn thuần luận kỹ thuật vẽ, đây là một bộ họa tốt hiếm có.



Chỉ là, Vân Dương càng xem bức vẽ, càng cảm giác quen mắt. Nam tử này diện mạo, thần thái, dáng người, phối sức, binh khí, không có vật nào mà hắn từng thấy qua.



Nhưng, không hiểu hắn lại cảm giác rất quen thuộc, thân thiết! Nhịn không được nhìn chăm chú thật lâu, nhíu mày trầm tư.



Kế Linh vừa nhìn thấy biểu lộ của Vân Dương, lập tức liền khẩn trương: “Ngươi từng gặp qua? Ngươi đã gặp qua người này có phải hay không?”



Vân Dương suy nghĩ bị ngắt, lắc đầu, mê hoặc nói: “Người này, ta chưa từng gặp, nhưng, không hiểu sao ta cảm thấy... Thấy...”



“Ngươi cảm thấy cái gì?” Kế Linh chăm chú hỏi



“Ta cảm thấy... Có vẻ như rất quen thuộc...” Vân Dương cau mày: “Nhưng trong thời gian ngắn, lại không thể nghĩ ra, hơn nữa, căn bản không có ấn tượng về khuôn mặt này...”



Ánh mắt Kế Linh sáng lên, nói: “Ngươi cẩn thận suy nghĩ lại một chút...”



Vân Dương moi ruột gan lục tung trí nhớ. Cơ hồ tất cả những người hắn gặp từ khi chính hắn bắt đầu hiểu chuyện cho tới bây giờ toàn nhớ lại một lần, cuối cùng rốt cục lắc đầu, bất đắc dĩ nói ra: “Không có ấn tượng... Thật kì quái!”



Theo lý mà nói, người có thể cho ta loại cảm giác này, ta không dù thế nào ta cũng không thể quên mới đúng!



Nhưng vì sao không nghĩ ra?



Kế Linh cắn môi, lẳng lặng nhìn hắn, thật lâu sau nói: “Nếu lúc nào ngươi nhớ tới, hoặc gặp được người này, xin ngươi nhất định phải nói cho ta biết. Đây là ca ca ta! Thân nhân duy nhất trên đời này của ta.”



Vân Dương vội vàng đáp ứng.



Kế Linh tâm sự nặng nề cáo từ, cũng không quên đem bức tranh mang đi.



Nhìn thân ảnh Kế Linh, Vân Dương vẫn đang nghĩ về bức tranh này, người trong tranh, rất quen thuộc a...



Tâm thần của hắn, vốn dĩ không nên bị bất cứ chuyện gì ảnh hưởng, nhưng tại thời điểm hắn nhìn thấy bức vẽ này, rõ ràng cảm thấy lòng mình rất loạn.



Cho đến hiện tại, Vân Dương vẫn chưa chú ý đến một việc: Kế Linh vốn là người của đại gia tộc, nhưng, vì cái gì lại nói... Ca ca của nàng là thân nhân duy nhất của nàng ở trên đời?



Dịch: xonevictory