Ta Là Chí Tôn
Chương 60 : Vân Hầu, quán rượu
Ngày đăng: 08:59 30/04/20
Trong lòng Vân Dương càng lúc càng nặng nề.
Những tin tức này khiến hắn cảm thấy áp lực vô cùng.
Thân tín Thái tử, Đại thần triều chính, Đại tướng quân đội, nội các Hoàng cung… có có tên Trấn Bắc tướng quân hai mươi tháng giêng kia nữa, Vân Dương dám cam đoan, nhưng tên này không có gì là tốt đẹp cả.
Vố dĩ Vân Dương có ý định, sau khi tra được tin tức từ miệng Lý Trường Thu cùng Sở Thiên Lang, lập tức truyền lệnh Cửu Thiên, nhanh chóng tìm được tung tích kẻ tiếp theo.
Nhưng bây giời, hắn cũng không dám làm như vậy.
Không phải hắn không dám đối phó những kẻ này, mà là… không dám để cho Cửu Thiên lệnh xuất thủ.
Những thứ này liên lụy quá lớn.
Nếu để cho đám tiểu tử kia biết được, lão đại mà bọn hắn một mực cung kính lại bị hại chết bởi những người mà bọn hắn luôn đi sát bảo vệ, cơ trời mới biết sẽ nháo ra chuyện gì.
Chí ít Ngọc Đường đế quốc nhất định sẽ bị làm ầm ĩ long trời lở đất.
Nhớ tới Hoàng Đế bệ hạ năm lần bảy lượt thổ huyết hôn mê, lại nhớ tới lão nguyên soái vì thế mà ngày ăn không ngon, đêm ngủ không yên, lại nghĩ tới nếu không may loạn lên, ức vạn lê dân Ngọc Đường đế quốc chắc chắn phải chịu cảnh sinh linh đồ thán.
Vân Dương căn răng, đem bi phẫn trong lòng nuốt xuống.
- Một mình ta chịu!
- Xem ta một tay… Đưa thiên hạ này…
Vân Dương nhớ tới câu nói của Thiên Vấn, không khỏi cắn răng gằn từng chữ:
- …. Độc tôn, độc tài!
…
Vân Dương đứng dưới giàn hoa, Vân phủ tọa tại trung tâm Thiên Đường thành, bốn phía nhà nhà đốt đèn sáng trưng. Nhưng giờ khắc này, hắn lại đột nhiên xảm thấy một cảm giác liêu tịch phát ra từ trong nội tâm.
Đó là một loại cảm giác tịch mịch mãnh liệt.
Ánh sao trên trời lấp lánh, trong lòng Vân Dương bỗng có một loại cảm giác khó nói thành lời, dường như dưới cái tinh không vô ngần này, cũng chỉ có mình hắn cô đơn.
Hắn chính chính là trung tâm của thiên địa này.
Giữa biển người mênh mông, cũng chí có hắn một thân một mình.
Vân Dương thở một hơi dài thăm thẳm.
Lão Mai lặng yên đứng sau lưng hắn, lão nhìn Vân Dương, lão cảm nhận được sự cô đơn tỏ ra từ bóng lưng thanh tú đó, một cảm giác nội tâm cô độc tịnh liêu, nhịn không được mà lại có chút cảm giác đau lòng.
Lão ẩn ẩn cảm giác được, trên lưng công tử nhà mình đang đeo một trách nhiệm nặng nề.
- Công tử.
Lão Mai nhẹ nhàng nói.
- Cái gì?
Vân Dương thất thần hỏi, hồn hắn vẫn đang ngao du nơi u minh thăm thẳm.
Lão Mai trầm mặc mọt chút, thấp giọng nói:
- Hiện tại, Lão Mai ta có chút hiếu kỳ với thân phận công tử.
Vân Dương cười nhạt một tiếng:
- Hiếu kì?
- Đúng vậy, một năm qua, ta theo sự phân phó của công tử, đem thiên văn sổ tự tiền bạc của cải phân phát cho người nghèo khổ.
Lão Mai nói:
Lão Độc Cô nhìn biểu lộ của Vân Dương, đột nhiên cúi đầu xuống, hai giọt lão lệ đục ngầu rơi xuống mặt đất, sau đó lão tỉ mỉ cọ nồi, đem tất cả dụng cụ trong cửa hàng đều lau dọn sạch sẽ. Lão làm phi thường cẩn thân. Một gốc rau cải trắng óng ánh như ngọc xuất hiện trên thớt.
Ngón tay khẽ lục lọi, trên bức trường trước mặt đột nhiên xuất hiện một cái két ngầm, lấy ra một thanh dao phay hàn quang lấp lóe, cuồng bá nói:
- Môn thủ nghệ này của lão phu, ngươi có muốn học hay không?
- Có muốn học ta làm cải trắng đậu phụ không?
- Cải trắng cần phải tỉa… đậu phụ, phải… dùng nước, muốn….
Vân Dương lắng nghe, rốt cục nói khẽ:
- Lão Độc Cô, ngươi cũng muốn đi sao?
Ánh mắt đục ngầu của lão Độc Cô khẽ sững lại, lão lẩm bẩm nói:
- Đều đi.. Khách cũ đều đã đi… bọn hắn cũng không tiếp tục tới đây nữa… ta còn lưu lại nơi này… làm cái gì?
Trong long Vân Dương chợt chua chát, nói:
- Ta sẽ thường xuyên tới.
- Ngươi sẽ không thường xuyên tới, cũng không thể thường xuyên tới.
Lão Độc Cô lẩm bẩm nói:
- Đây là bữa cơm cuối cùng, ta làm vì ngươi.
Trong đôi mắt đục ngầu, lệ quang lấp lóe.
Vân Dương lặng lẽ một hồi.
Sẽ không thường xuyên tới, vì ngươi có quá nhiều chuyện phải làm. Không thể thường xuyên tới, ngươi tới sẽ ảnh hưởng tâm cảnh của ngươi.
Vân Dương hiểu.
Hắn trầm mặc, Lão Độc Cô trầm mặc, bận rộn.
Thanh âm của dao phay, của dầu nóng, hương khí khó tả tràn ngập căn phong nhỏ. Một cỗ cảm xúc cô tịch khó hiểu, cùng với cảm giác ấm áp không thể nói thành lời đột nhiên vây lấy trái tim Vân Dương.
Một bài cải trắng đạu phụ đã bày trước mặt hắn.
Cải trắng như phỉ thúy, óng ánh long lanh. Đậu phụ như bạch ngọc, trắng tinh không tì vết. Canh tựa bích thủy lam thiên.
Một bầu rượu, đặt trước mặt Vân Dương.
Mùi rượu xông thẳng vào mũi.
- Lão Độc Cô, tám cái bàn kia, đều mang lên một bầu rượu, một bàn đồ ăn.
Rốt cục Vân Dương cũng không nhịn được, giọng khàn khàn nói ra.
Lão Độc Cô ngẩn người, lẩm bẩm nói:
- Mang lên sao?
- Mang lên!
Vân Dương cúi đầu, thanh âm khàn giọng, mang theo một cỗ run rẩy mơ hồ.
Đi mẹ hắn che giấu tung tích, đã đến nơi này, ta chỉ cần cùng các huynh đệ ăn một bữa cơm, uống một bầu rượu!
-----------------
Phóng tác: xonevictory