Ta Là Chí Tôn

Chương 61 : Lão Độc Cô, Báo Ân lệnh

Ngày đăng: 08:59 30/04/20


Tám cái bàn nhỏ, mỗi một cái bàn đều được bày đầy rượu thịt, từng chén rượu đã được rót đầy.



Vân Dương ngồi đó một mình, đấu hắn cúi xuống.



Ăn một miếng đồ ăn, uông một hớp rượu.



Không nói một lời.



Lão Độc Cô ngồi trong góc nhìn ra, nhìn tám cái chỗ ngồi trống rỗng, lại nhìn thịt rượu bày trên bàn. Nhìn một hồi, con mắt chậm rãi nhắm lại.



Hai hàng lão lệ đục ngầu, im lặng rơi xuống.







- Ta phát hiện một quán rượu.



Thanh âm Huyết Tôn rất là hưng phấn:



- Chúng ta có thể cùng đi uống rượu.



- Ở đâu? Có đáng tin không?



- Đương nhiên là đáng tin! Hơn nữa, chỗ lão đầu kia chỉ làm một món ăn chính là cải trắng đậu hũ, mùi vị kia, quả thật rất tuyệt.



- Chỉ có cải trắng đậu hũ?



- Chỉ có cải trắng đậu hũ?



- Vậy chúng ta phải đi nếm thử a!







- Thật là ngon. Lão đại, lần sau chúng ta lại đến đây đi.



- Được, nhất định thế.



- Lão đầu kia tính tình cổ quái, sinh ý cũng không tốt, chẳ mấy người tới đây ăn. Khi trả tiền, chúng ta có thể đưa lão nhiều một chút.



- Được.







- Hôm qua uống thật sảng khoái!



- Ta cũng thấy vậy, cảm giác tới đó uống rượu, rất thaoir mái, haha, rất lâu rồi ta không được cảm nhận cái cảm giác này.



- Có vẻ như lão cửu hôm qua uống tới say khướt ha.



- Mọi người thông cảm chút a, lão cửu còn nhỏ không hiểu chuyện, vẫn là con nít. Lông còn chưa mọc dài, uống rượu cái gì!



- Ha ha ha ha…



- Ngươi mới là con nít, cả nhà ngươi là con nít! Ngươi mới chưa mọc lông!



- Ngươi có mọc lông sao? Lấy ra chúng ta xem a?



- Ha ha ha…







Mỗi một chén rượu uống vào, một đoạn kí ức theo đó trào lên, tập kích não hải Vân Dương. Mỗi một kỉ niệm, mỗi mội việc đều rõ rõ ràng ràng, tựa như tám vị huynh đệ khác đều đang ngồi tại riêng phần chỗ của mình, một bên uống rượu, một bên lẳng lặng nhìn các huynh đệ khác.



Dù không nói câu nào, trong lòng mỗi người vẫn cảm thấy khoái hoạt thấy thỏa mãn.



Mùi rượu tràn ngập không gian, tựa như linh hồn chín vị huynh đệ đang quyện cùng nhau.



Vân Dương uống một ngum rượu, trong lòng chợt cảm thấy chua xót, nhất thời ho khan kịch liệt.



- Khụ khụ khụ…



Hắn che miệng, cúi người thật sâu mà không ngừng hoa khan, từng giọt nước trong mắt nhỏ xuống.
Lần này xuất hành, tất khiến giang hồ phong vân cuồn cuộn, huyết hỏa thao thiên. Nhưng hắn sẽ không trở lại. Bời vì, tâm hắn đã chết.



Trước khi đi, lão đem Báo Ân lệnh lưu lại cho Vân Dương.



Báo Ân lệnh với lão mà nói cũng chỉ ngang với vài ba mạng người. Nhưng, nếu lưu lại cho đứa nhỏ này, lại có thể phát huy được lực lượng khó tưởng. Hơn nữa, cũng coi như lưu cho đứa nhỏ một đạo hộ thân phù.



Lão đem Báo Ân lệnh đưa cho đứa bé này, tất nhiên lão sẽ chuyển lời tới Quân Mạc Ngôn.



Có Báo Ân lệnh của thiên hạ đệ nhất kiếm khách bên mình, ai dám động đến con lão!



- Bá phụ!



Trái tim Vân Dương run rẩy kịch liệt, đột nhiên ngửa mặt lên trời gào lớn:



- Sao ngài không nói sớm!



Hắn đột nhiên quỳ rạp xuống đất, lệ tuôn như suối trào!



Nếu hắn sớm biết đây là phụ thân của huynh đệ mình…



“Ta cũng khát vọng có thân nhân a, cho dù là phụ thân của huynh đệ, cũng là phụ thân của ta… vì sao cho tới bây giờ ngài đều không nói a…



Vì sao không ở lại, để ta hiếu thuận với ngài…



Coi như muốn báo thù, chẳng lẽ chúng ta không thể cùng nhau báo…







Cửa Nam Thiên Đường thành.



Trong sương đêm, một đạo thân ảnh mơ hồ lăng không đạp hư, đằng vân giá vũ bay ra khỏi cửa thành.



Hắn hít một hơi thật dài, quay đầu nhìn lại.



Trong màn đêm, Thiên Đường thành vẫn nguy nga hùng vĩ.



- Hài tử, bào trọng.



Hắn khẽ thở dài một hơi, thân hình cong cong, tiêu điều đi về phương xa.



Phía đối diện, trong màn đêm đó, một đạo thân ảnh cao lớn từ phương xa bay đến, hai người vô tình hữu ý đối diện nhau.



Trong lòng Vân Hầu dâng lên một cảm giác hết sức nguy hiểm, tựa như hắn gặp phải địch nhâu khó mà địch nổi, hơn nữa trên người người này tràn đầy khí tức nóng nảy, hủy diệt cùng bạo liệt.



Tựa như, một ngọn núi lửa bộc phát ngay trước mặt hắn.



Toàn thân Vân Hầu không khỏi chấn động, nhìn chằm chằm hướng lão già lưng còng trước mặt.



Con mắt đục ngầu của Lão Độc Cô nhìn thấy mặt Vân Hầu, vậy mà cười cười, nói:



- Bảo trọng!



Thân thể lão đột nhiên từ dưới đất bay lên không trung, một thanh âm tựa lôi đình vang lên, cứ như vậy àm mất đi tung ảnh.



Mồ hôi lạnh thấm đẫm hắc bào của Vân Hầu, chảy xuống ròng ròng. Ngay lức này, hắn rốt cục biến người kia là ai.



Kinh lôi chấn không, phích lịch tùy hành.



Hồng trần tịch mịch, Độc Cô danh!



Độc Cô Tịch Mịch, cao thủ thần thoại cái thế như vậy, sao lại đi ra từ Thiên Đường thành? Hắn tới Thiên Đường thành từ khi nào?



Còn nữa, hắn nói với ta: “Bảo trọng”



Đấy là có ý gì!?



--------------



Phóng tác: xonevictory