Ta Là Chí Tôn
Chương 62 : "Cha con" nói chuyện
Ngày đăng: 08:59 30/04/20
Vân Dương đem theo tâm tình buồn bực trở lại Vân phủ. Mai Báo Ân lệnh áp trước ngực, khiến trái tim hắn cảm nhận từng đợt nóng bỏng.
- Chỉ mong sau này, chúng ta còn có thể gặp lại.
Ánh mắt Vân Dương trở nên kiên định:
- Ta nhất định sẽ để ngài được an hưởng Thiên Luân.
- Lão gia tử, ngài nhất định phải bảo trọng.
Vân Dương sải bước vào nhà, chưa kịp điều chỉnh lại tâm tình, đã thấy Lão Mai nhìn hắn với thần sắc quái dị.
Hơn nữa, trong viện còn xuất hiện một người đứng thẳng, quay lưng về phía hắn.
Ánh mắt Vân Dương sáng lên, ngay lập tức hắn đã biết người đó là ai.
- Lão Mai, ngươi đi xuống đi.
Vân Hầu nhẹ nhàng nói ra.
- Vâng.
Mặc dù Lão Mai rất hiếu kì về mối quan hệ giữa đôi “phụ tử” này tột cùng là như thế nào? Lão cũng muốn ở lại xem, nhưng Vân Hầu đã nói lão đi xuống, lão không thể không đi xuống.
- Ngươi đã trở về, mọi việc vẫn ổn chứ?
Vân Dương nhẹ nhõm cười cười.
- Còn tốt, mọi việc rất thuận lợi.
Vân Hầu cũng tùy ý cười cười, hắn xoay người lại, dùng ánh mắt mạng chút cổ quái nhìn Vân Dương:
- Thủ lĩnh Bát đại bộ lạc Man tộc Nam Hoang, đều đã bị ta tiêu diệt. Hiện tại mà nói, chí ít có hướng Tây nam như rắn mất đầu.
Vân Dương dò ý, ánh mắt cũng rất cổ quái.
Ta chỉ thuận miệng hỏi một chút. Đây lại là chuyện của ngươi, nói với ta làm cái gì?
Ta cũng không kêu ngươi đi làm mấy chuyện này…
- Thời gian qua ngươi vẫn ổn chứ?
Vân Hầu hỏi.
- Ta tạm ổn, mọi thứ vẫn như thế.
Vân Dương câu được câu không nói:
- Dù sao sống cũng rất thoải mái.
Vân Hầu cười cười:
- Chỉ cần ngươi không gây chuyện là được.
Vân Dương cười ha ha một tiếng, nói:
- Ngươi về lần này, còn phải tiếp tiếp tục ra ngoài sao?
Vân Hầu nhíu nhíu lông mày:
- Ta về mấy ngày, sau đó lại phải đi thảo nguyên một chuyến.
Thảo nguyên.
Vân Dương ừ một tiếng, nói:
Lão Mai nói:
- Vâng, công tử.
Vân Hầu thở dài một tiếng:
- Năm xưa ba ngươi các ngươi cùng ta xông xáo giang hồ, tới bây giười cũng chỉ còn lại chính ngươi… sau này đi thoe Vân Dương, cũng có thể an ổn một chút, không giống như theo ta, một mực lang bạt kì hồ, không chốn dung thân.
Con mắt Lão Mai có chút ướt át:
- Công tử, được đi theo ngài Mai Vân Kiếm ta đến chết cũng không hối hận.
- Ta biết, chỉ có điều, đời này của ta đã định sẵn kết cục, khó mà thay đổi…
Vân Hầu ung dung thở dài:
- Vân Dương là người làm đại sự. Ngươi đi thoe hắn, ta cũng yên tâm.
Lão Mai nháy mắt, có chút mê võng hỏi:
- Công tử, vị Vân Dương công tử này, thật sự không phải con của ngài sao?
Vân Hầu cười khổ.
- Ta cũng muốn đùa giả thành thật, nhận hắn làm con ta, có điều hiển nhiên là không có bất kỳ hi vọng gì.
Lão Mai thở dài.
…
Vân Dương trở lại phòng, tâm tình đã bình tĩnh như nước. Bốn tên tiểu gia hỏa thấy hắn trở về, một tên từ trong chăn chui ra, một tên từ trên nóc giường leo xuống, một tên khác thì nhảy xuống từ trên xà nhà, tên cuối cùng bò lên từ trong một quyển sách Vân Dương đặt trên bàn…
- Meo ô…
- Meo ngao meo nago…
Vân Dương sút chút bật cười.
Mấy tên tiểu tử này thật biết ẩn núp. Chỉ là, sao nó có thể ẩn mình trong một cuốn sách được? Vân Dương đi qua mở ra xem, chỉ thấy bên trong quyển “Thiên Huyền Đại Lục Đế Vương Tương Tương Đại Truyện” dày hơn một thước đã bị gặm sạch, khép sách lại vẫn là một quyển sách thật tốt.
Nhưng mở ra lại là một cái động lớn! Hơn nữa lại có hình một con mèo nằm sấp, đủ cho mèo nhỏ nằm vào vừa vặn kín kẽ…
- Móa!
Vân Dương trố mặt, thật sự biết ẩn giấu a!
Lại gỡ móng vuốt ba chỉ Thôn Thiên Báo ra xem xét, đã thấy móng vuốt của chúng sắc bén tựa đao thương, lóe ra hàn quang nhè nhẹ, Vân Dương nói một tiếng hiệu lệnh:
- Cào cái ghế này ta xem một chút.
“xoát”
Phốc!
Tên tiểu gia hỏa lớn chừng nắm đấm, như đang chơi đùa với chủ nhân của mình, nó hào hứng vung vuốt ra, rất chính xác cào ra một cái hố hình vuốt mèo trên chiếc ghế làm từ Tử Đàn Mộc rắn chắc.
- Hắc!
Da đầu Vân Dương rần rần tê dại.
------------------
Phóng tác: xonevictory