Ta Là Chí Tôn

Chương 632 : Thái tử điện hạ!

Ngày đăng: 09:07 30/04/20


- Hết thảy vẫn thế a, hoàn toàn không có gì bất thường... Ừm, nếu nói có gì đó biến hóa, có vẻ như trong thời gian này... Ngực lại lớn hơn một chút...



Kế linh tê nắm chặt tay, hai má không tự chủ mà đỏ lên, sóng mắt lưu chuyển, suy tư vô hạn.



Một đêm không có chuyện gì xảy ra.



Đến sớm ngày thứ hai.



Kế linh tê mở to mắt.



Trong mắt chất đầy nghi hoặc, còn có chấn kinh mãnh liệt.



- Thực sự tấn thăng đạo cảnh? Hơn nữa còn là đạo cảnh nhất trọng đỉnh phong... Thế nhưng sao lần nằm mơ nàng lại càng thêm mơ hồ? Cứ mơ mơ màng màng không thấy gì hết, sau đó tu vi bạo tăng, điều này thực sự...



Kế linh tê nghi hoặc nằm trên giường, trước mắt chất đầy dấu chấm hỏi.



Từ cổ chí kim, cho tới giờ chưa từng nghe qua chuyện nào kỳ quái đến vậy!



Ngủ một giấc, nằm mơ, tu vi liền tăng vọt một bậc!



Chuyện này quá nghịch thiên?



Nếu như mọi người đều như thế, vậy còn luyện công làm cái gì?



Cần thiên tài địa bảo làm cái gì?



Ngủ cả ngày là được rồi a!



Ti vi tăng trưởng nhanh như thế, coi như trong tiểu thuyết cũng không dám viết ra, hoàn toàn không chút logic, bất khả thi, thế nhưng lại xảy ra chính trên người nàng, nàng có thể không tin sao?!



Kế linh tê rời giường, lau mặt, thay đồ, đột nhiên ý thức được một chuyện rất trọng yếu.



- Hình như tu vi hiện tại của ta còn cao hơn cả vân dương...



Vân dương đứng trước cửa phòng, người nào đó đã tu luyện cả một đêm, cảm thấy tu vi có tiến bộ, khoảng cách tới cửu trọng thiên đã chỉ còn một bước xa.



- Mấy ngày nay, tu vi tiến cảnh quả thực không tồi, tin rằng tiến cảnh như vậy đủ để khinh thường đương đại, không người có thể sánh vai...



Vân dương cao ngại mở cửa, trầm tư:



- Tu vi tinh tiến là chuyện tốt, nhưng vẫn không thể mù quáng tự đại, vẫn là dựa theo kế hoạch đã định, đi thăm dò vị tất tiên sinh kia, nhìn xem liệu có gì thay đổi hay không...



Bên này vừa mới mở cửa phòng ra, liền thấy được tia nắng ban mai, kế linh tê bận một thân trang phục, đứng trước cửa phong mình, trong tay cầm một cây gậy không dài không ngắn.



Vân dương thấy thế giật mình, bản năng nhớ tới bộ dạng nổi giận đùng đùng lúc nãy:
Nhưng hiện tại...



Người đã đạt đến thiên cảnh cửu trọng như hắn lại bị treo lên mà đánh!



Từ đầu đến cuối chỉ có hắn ăn đòn a!



- Ngày ngày ta đều liều mạng luyện công a!



Vân dương khóc không ra nước mắt



- Lục lục, ngươi mau ra đi... Không gian mau mở ra đi... Ta thực sự không chịu nổi nữa...



Kỳ tích phát sinh trên người người khác thì cũng thôi.



Nhưng bây giờ, sáng sớm mỗi ngày hắn đều phải chuẩn bị để người ta đnahs...



Sao có thể nhịn được a...



Thậm chí, vân dương còn nghĩ tới khẩu khí ông cụ non của kế linh tê vừa rồi, kém chú liền muốn chôn đầu vào đất.



Mỗi ngày đều bị treo đánh như thế, còn mặt mũi nào nhận mình là ca ca của người ta?



Còn mặt mũi nào mà nói: ta thay ca ca của ngươi chiếu cố ngươi?! Làm huấn luyện viên mà chỉ có chút tu vi như vậy? Đừng nói là bồi luyện, ngay cả làm bia ngắm cũng không tính!



Ngay vào lúc này, thanh âm của kế linh tê vang lên:



- Vân dương, từ này về sao, ta sẽ thay ca ca ta chieus cố ngươi!



Vân dương đưa tay ôm mặt.



Nha đầu này... Sao nàng dám nói như vậy, thực sự muốn đánh mông mà...



Nhân sinh như trò đùa, đùa giỡn như nhân sinh, quả thực quỷ quyệt khó lường, không thể biết trước!



Phủ thái tử.



Trong thời gian này thái tử điện hả vẫn luôn giữ một khuôn mặt u ám, khó mà nở nụ cười.



Dù sao từ khi hoàng đế lão cha của hắn tuyên cáo di tử của đại ca hắn trở về, thái tử điện hạ ngày ngày sinh tồn trong một bầu không khí đại họa lâm đầu, cho dù thấy ai cũng khó có thể thư gian.



Rõ ràng đã chạm tới ngai vàng, thế mà lại đột nhiên gặp phải biến cố, thậm chí cái ghế dưới mông cũng có thể tùy thời tung cánh bay đi, có thể vui mới là chuyện lạ.



Hiện tại, mỗi ngày vào triều đều phải tiếp xúc với ánh mắt của lão cha hắn, luôn có thể cảm nhận được ánh mắt đó có gì không đúng, đó là một cảm giác tràn ngập thất vọng, tức giận... Còn có chán ghét...