Ta Là Chí Tôn
Chương 633 : Mục tiêu của Tất tiên sinh
Ngày đăng: 09:07 30/04/20
Tâm tình Thái tử điện hạ càng thêm không tốt!
Nhất là mấy đêm nay, đêm nào cũng bừng tỉnh từ ác mộng, nghẹn ngào ngồi xuống, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, hai mắt đăm đăm, mặt mũi đầy tái nhợt.
Mấy đêm liền nghỉ ngơi không tốt, tinh thần Thái tử cũng càng thêm uể oải, ngay cả Thái tử phi cũng bị dị trạng của Thái tử dọa muốn phát điên.
Nhưng mà sự nghiệp sinh hoạt song thất của Thái tử còn chưa kết thúc, vẫn còn có tiếp sau, vì nhằm vào ảnh hưởng đại thế trước mắt, Thái tử bí mật an bài Tất tiên sinh, liên hệ các tổ chức sát thủ, tiền cọc cũng đã thanh toán một nửa...
Mà hiện tại...
Cũng không phải đám sát thủ không tới, trên thực tế, những sát thủ mà Tất tiên sinh liên lạc đều đã tới, nhưng sát thủ không liên lạc cũng tới, thanh thế vô cùng, ban sơ Thái tử cũng hết sắc vui mừng, nhưng cũng không khỏi hoải nghi, hắn rõ ràng chỉ an bài có hai nhóm, thế mà những người khác cũng tìm đến làm gì?
Đây là một vấn đề lớn!
Mặc dù kết quả này cũng là điều Thái tử muốn thấy, nhưng vấn đề này vẫn cần phải coi trọng, sát thủ tới càng nhiều, tự nhiên cũng tương ứng với người có ý đồ cũng càng nhiều, tương ứng với số kẻ ham muốn hoàng vị cũng đông đảo, Thái tử há có thể xem nhẹ.
Thậm chí, bất kể là đám sát thủ kia tới tìm ai, trong lúc mấu chốt trước mắt này, tất cả tội lỗi đều do Thái tử gánh, ai bảo Thái tử mới là người được lợi lớn nhất trong vụ này!
Nhưng nếu việc này thuận lợi hoàn tất, đứa bé kia biến mất, như vậy dù có phải gánh hay không cũng không quan trọng.
Người thành đại sự, không câu nệ tiểu tiết, một chút chi tiết là điều khó tránh khỏi, sau này đền bù cũng không muộn.
Thế nhưng...
Sau khí từng đám từng đám sát thủ đến, chỉ tập kết lại, hết lần này tới lần khác lại không làm chuyện gì?
Thanh thế thật lớn, khiến cho toàn bộ người trong Thiên Đường thành đều biết, lòng người bàng hoàng là chuyện nhỏ, nhưng bây giờ từ Hoàng đế Hoàng hậu hay văn võ bá quan đều nhìn hắn với ánh mắt kỳ dị, các ngươi hiểu được bao nhiêu a?
Đám phú thương, nhà giàu, đại gia tộc đều đóng cửa cẩn thận, e sợ trêu phải sát thủ tới nhà.
Trên thực tế, lại không ai có ý xuất thủ gì.
Vậy các ngươi đến làm gì? Chẳng lẽ Thiên Đường thành này có gì đáng để đám các ngươi đến du lịch một lúc thế này sao?
Mặc dù nhìn tình huống trước mắt, đám sát thủ tụ hội thực sự giống như đi du lịch, thế nhưng sát thủ kiếm sống, thì có liên quan gì với nghề nghiệp thông thường sao?
- Nói cách khác, thời gian cho Thái tử chuẩn bị còn ít nhất bảy tám năm nữa.
- Trong bảy tám năm này, cho dù Hoàng đế có bất mãn với Thái tử nhiều hơn nữa, cũng sẽ không tùy tiện động thủ. Mà thời gian bảy tám năm này, còn vô số cơ hội, cũng có vô số thủ đoạn để vận hành.
- Cho nên có thể nói, thời gian còn rất sung túc, cần gì vội vàng cấp tiến, nóng vội không ăn được quả chín!
Tất tiên sinh khuyên bảo, khiến sắc mặt Thái tử cũng dần khá hơn.
Hắn cũng là người có trí tuệ, tự nhiên có thể hiểu được biểu đạt của Tất tiên sinh, kỳ thực đối phương muốn nhắc nhở hắn, chuyện tìm sát thủ lúc trước là quá mức, tốn công vô ích lại tự đẩy mình vào thế khó, khiến cho người hữu tâm bắt được cơ hội.
Nhưng đối phương không dám nói thẳng, mà dùng phương thức uyển chuyển quanh co một chút, thực là thủ đoạn trí giả.
Chính như lời Tất tiên sinh nói, Ngọc Càn Khôn kia muốn uy hiếp được hắn, còn cần phải có quá trình trưởng thành, bản thân hắn còn rất nhiều thời gian, thực sự không cần nóng lòng nhất thời, thực đúng là để người khác nắm nhược điểm.
- Nhưng bây giờ, người cũng đã tới, cũng không thể không làm gì a.
Thái tử hỏi.
- Tự nhiên là không thể không làm gì.
Tất tiên sinh như đã tính trước:
- Làm thì phải làm, có điều mục tiêu cần sửa lại, mục tiêu của chúng ta, tuyệt không thể nhằm vào Ngọc Càn Khôn.
Hắn thản nhiên nói:
- Tin rằng Thái tử điện hạ cũng biết, nhắm vào Ngọc Càn Khôn kia quá khiến người chú ý, hơn nửa kẻ này được thủ vệ sâm nghiêm, tùy tiện đối phó hắn, cũng tương đương với nhắc nhở Bệ hạ, khiến lực lượng bảo hộ Ngọc Càn Khôn càng thêm mạnh! Đương nhiên, lực lượng của chúng ta cũng khó mà tiếp xúc được với đứa nhỏ này, tùy tiện hành động, sẽ chỉ khiến được không bù nổi mất.
- Vậy tiên sinh muốn đem mục tiêu này ấn định cho ai?
Thái tử hỏi.
- Thế của của Tiêu Dao Vương, Vân Dương!