Ta Là Chí Tôn

Chương 641 : Thỉnh cầu của Thượng Quan Linh Tú

Ngày đăng: 09:07 30/04/20


- Đường đường là hoàng tử một nước, thế mà lại hành động như phường trộm cắp, há lại không khiến người thất vọng đau khổ? Hôm nay, mục tiêu của ta có hai cái, một là dạo qua phủ Thái tử, làm một chút chuyện cần thiết, thứ hai chính là... Đánh rụng toàn bộ nanh vuốt của tam hoàng tử!



Vân Dương nhe răng cười một tiếng:



- Hiện giờ đoạt phòng, chỉ là muốn chọc tức hắn mà thôi. Đây chỉ là mở đầu, cũng chỉ là một cái mở đầu, món chính còn ở đằng sau... Tới tới tới, uống rượu, việc cấp bách trước mắt của chúng ta là uống rượu tâm sự, chuyện khác để nói sau.



Thượng Quan Linh Tú nở nụ cười xinh đẹp, thầm nghĩ, nàng đoán quả không sai, hắn đúng thực là có mục đích khác, đường đường là Vân Tôn, nào có thể vô cớ hồ nháo như vậy, trong hồ nháo có uẩn tàng thâm ý, thế mới là việc hợp tình hợp lý.



Bưng chén uống một hớp lớn, nói khẽ:



- Nếu có thể, tốt nhất là đánh đến tên tam hoàng tử này không còn dám ngấp nghé hoàng vị... Đem tất cả nhưng gì mà hắn có thể dựa vào đẩy đổ một lần, không để lại hậu hoạn.



Vân Dương cười khổ một tiếng:



- Ta đương nhiên muốn thế, một lần vất vả cả đời nhàn nhã, không có hậu hoạn, đáng tiếc không được a, chúng ta dĩ nhiên phải đánh, hơn nữa còn đánh thật hung ác, nhưng vẫn phải giữ lại một bộ phận thực lực cho hắn, để hắn không thể gây sóng gió, nhưng tà tâm vẫn không chết.



- Ta còn còn muốn giữ hắn làm một khối đá mài đao hợp cách, nếu cứ một gậy đánh chết hắn, há không phải mất phần lợi dụng? Bao gồm cả Thái tử hay tứ hoàng tử, còn có mấy tên hoàng tử chưa trưởng thành nhưng cũng đã có dã tâm kia, tất cả đều... Phải để ta sử dụng, nếu không thể vật tận kỳ dụng, há chẳng phải là để bọn hắn được lời, hoàng thất cho bọn hắn cẩm y ngọc thực, quyền to chức lớn, giờ không để bọn hắn hồi báo, chẳng phải quá dễ dãi sao?!



Thượng Quan Linh Tú không nhịn được mà bật cười.



Lời này của Vân Dương nghe như buồn cười, nhưng thâm ý nội uẩn trong đó, Thượng Quan Linh Tú lại có thể hiểu được, vốn là không định cười, thế nhưng lúc nói, Vân Dương lại cố tình nháy mắt ra hiệu, khiến nàng phì cười không ngừng, bất đắc dĩ cười thêm một tiếng.



- Kỳ thực hôm nay ta tìm ngươi có chuyện...



Mắt phượng của Thượng Quan Linh Tú dừng trên mặt Vân Dương, muốn nói lại thôi, thâm tình chợt lóe, lại bị nàng cưỡng ép thu về.



- Có chuyện gì cứ việc nói, ấp a ấp úng không phải phong cách của Linh Tú tỷ ngươi a.



Vân Dương hỏi.



- Lão thái quân...
Vân Dương nhìn Thượng Quan Linh Tú mọt chút, hai người không nói thêm gì nữa, chậm rãi đợi người tới.



Đông đông đông...



Cửa phòng bị gõ vang.



Một thanh âm như gió xuân, mang thẻo từng tia ý cười vang lên:



- Bên trong là Vân thế tử, tiểu vương chuyên tới gặp ngài.



Chính là tam hoàng tử.



Khóe miệng Vân Dương khẽ lộ dánh cười lạnh lùng, thanh âm uể oải nói:



- Tam hoàng tử tới, là muốn để Vân mỗ từ trong này lăn ra ngoài? Nếu có lòng này, không ngại đến thử một lần!



Tiếng cười bên ngoài vẫn không dừng lại, cửa cũng tùy theo mà mở ra, tam hoàng tử thản nhiên đi đến, cười ha ha nói:



- Tiểu vương nào dám để Vân huynh ra ngoài? Chỉ là đã lâu không gặp, cố ý đến đây xin huynh một chén, thế nào?



Tam hoàng tử cảm thấy bản thân đã phi thường bình dị dễ gần, lễ hiền đãi sĩ.



Thậm chí hắn còn vững tin, coi như Vân Dương đối diện dù không có hảo cảm với hắn, nhưng hắn đã nói như vậy, giờ ngồi xuống trò chuyện một lúc, uống chén rượu vẫn là điều có thể, đưa tay không đánh người mặt cười, xưa nay vốn vậy.



Mà chỉ cần để hắn ngồi xuống, hắn có thể tiến thêm một bước rút ngắn quan hệ, thậm chí trở thành bạn kết giao cũng không phải việc khó.



Hết thảy chỉ cần một cơ hội ban đầu, mà chỉ cần đạt được mục đích này, coi như mấy tên thuộc hạ của hắn có bị làm nhục một trận, lại thế nào? Cho dù bị Vân Dương giết mấy tên, cũng là chuyện đáng giá.



Đây là quan hệ với Tiêu Dao vương, người chạm tay cũng có thể bỏng a!