Ta Là Chí Tôn

Chương 642 : Sĩ khả sát, bất khả nhục!

Ngày đăng: 09:07 30/04/20


Có ai mà không biết, hiện Tiêu Dao vương quyền khuynh triều chính, là người mà Hoàng đế Bệ hạ tín nhiệm nhất, coi trọng nhất.



Mà Vân Dương lại là con trai độc nhất của Tiêu Dao vương.



Chỉ cần nhận được sự giúp đỡ của Vân Dương...



Hắn liền có thể đạt được thiện ý của Tiêu Dao vương, lúc đó chỉ cần Tiêu Dao vương nói giúp một câu trước mặt phụ hoàng, vị trí Thái tử này... Sẽ không còn là hy vọng xa vời nữa!



Vân Dương nhìn hai người phía sau tam hoàng tử, trong mắt lóe lên một tia sát cơ sâm nhiên, thản nhiên nói:



- Tam hoàng tử muốn gặp mặt đương nhiên có thể, có điều uống rượu thì không được.



Tam hoàng tử ngạc nhiên, hắn thân là hoàng tử, hạ tư cách đến đây xin gặp, thế mà ngay cả rượu cũng không cho uống?



Chỉ thấy Vân Dương như cười mà không phải cười:



- Thứ nhất, rượu này của ta rất quý, tam hoàng tử chưa hẳn uống nổi, thứ hai, ta chỉ uống rượu với bằng hữu, tam hoàng tử không phải bằng hữu của ta, trước đó, hiện tại, về sau đều không phải!



Câu nói này thực sự khó nghe tới mức độ nhất định.



Sắc mặt tam hoàng tử lập tức biến đổi, trở nên cực kỳ khó coi.



Hai người phía sau hắn cũng giận tím mặt, nghiêm nghị quát:



- Vân Dương, cuồng đồ lớn mật, dám vô lễ với tam hoàng tử điện hạ?



Tam hoàng tử khoát tay chặn lại, ngăn lại hai người, lập tức lạnh lẽo nặng nề nói:



- Ồ? Hóa ra rượu của Vân công tử lại không dễ uống đến vậy! Nhưng mà ta đúng là không tương giao nhiều với Vân công tử, không được coi là bằng hữu, vậy vế thứ hai ngươi nói rất đúng, có điềui không biết, tại Ngọc Đường này, còn có rượu gì Vân công tử uống được, mà bản hoàng tử lại không uống nổi?



Câu nói này, rõ ràng chính là muốn đào hố cho Vân Dương nhảy, muốn để Vân Dương lỡ lời.



Đất trong thiên hạ đều là vương thổ, đất ở xung quanh cũng là vương thần. Ngọc Đường đế quốc là của hoàng thất Ngọc Đường, chớ nói chi hiện nay Ngọc Đường thành công phá vỡ thế công của tứ quốc, uy danh đại chấn, chỉ cần Vân Dương khẽ trả lời vô ý, xem thường khinh nhờn tôn nghiêm hoàng thất, vậy cái mũ phạm thượng nhất định không tránh được!



Vân Dương liếc mắt, cười hắc hắc nói:



- Tam hoàng tử điện hạ, trên đời này có rất nhiều rất nhiều đồ tốt, chẳng những có nhiều thứ mà ngươi chưa từng gặp qua, mà còn có rất nhiều thứ mà cả đời này ngươi không thể có, mặc dù những thứ kia thực sự đều là đồ tốt.



Tam hoàng tử hít một hơi thật sâu, gắt gao nhìn Vân Dương:



- Vân Dương, ngươi có ý gì, không ngại thì để bản hoàng tử mở mắt một phen.



Vân Dương thản nhiên nói:



- Tỷ như rượu này của ta... Ngươi đúng thực không uống nổi, càng không chịu nổi. Nhưng mà, dù ngươi không uống nổi rượu này... Nhưng ngươi vẫn còn một ưu điểm rất lớn.




Vân Dương tiện tay đánh ra một chưởng, trực tiếp đập đầu đại hán kia ngập vào lồng ngực.



Tiến bộp nhỏ kia, chính là tiếng xương cổ xương sống vỡ nát lộn xộn gây nên.



Trung niên mặt trắng không khỏi sợ hãi, xoay người toan rời đi.



Vân Dương cười ha ha, nói:



- Hắn nói, sĩ khả sát, hai người các ngươi cùng tới đây, há lại để hắn đi một mình.



Lập tức đá ra một cước, rõ ràng còn cách cả trượng, thế nhưng một cước đã trực tiếp đá vào hậu tâm người kia.



Người kia kêu thảm một tiếng, thân thể thoáng như trúng tà, đứng nguyên tại chỗ, lạo lập tức trượt xuống như bùn nhão, nằm im trên đất, không còn hô hấp.



Tam hoàng tử trực tiếp nghẹn lại.



Trừng lớn hai mắt, nhìn Vân Dương, lại nhìn hai bộ thi thể trên đất, sau đó ngẩng đầu nhìn Vân Dương, ánh mắt không thể tin nổi kèm theo sự sợ hãi, sắc mặt trắng bệch, thân thể không khống chế nổi mà run run, run giọng nói:



- Vân... Vân Dương... Ngươi... Ngươi cũng dám.., dám giết người trước mặt mọi người!



Vân Dương ấm áp nói:



- Tam hoàng tử điện hạ, ngươi hẳn cũng biết vì sao ta muốn giết bọn hắn a?



Tam hoàng tử hận cắn răng nói:



- Ngươi vô pháp vô thiên, bất chấp vương pháp, khi quân phạm thượng... Ngươi... Ngươi chờ đó cho ta!



Vân Dương cười lạnh nhạt:



- Được được được, ta chờ là được, tam hoàng tử điện hạ nên hồi cung cáo trạng a. Ta tin ngươi sẽ biết vì sao ta giết bọn hắn...



Hắn ngẩng đầu, nhìn mặt tam hoàng tử, vươn tay, vỗ vỗ vai tam hoàng tử, nhẹ giọng nói:



- Ngươi còn nhỏ, còn có một số việc...



Vân Dương dừng tay giữa không trung.



Bởi vì hắn thấy rõ, dưới chân tam hoàng tử đột nhiên xuất hiện nhiều thêm một vũng nước động, có vẻ như còn đang không ngừng mở rộng.



Đồng thời có một cỗ mùi khai khó hiểu lan ra.



Hắn khẽ vươn tay, tam hoàng tử lại tưởng Vân Dương muốn giết mình, trực tiếp sợ tè ra quần.