Ta Là Chí Tôn

Chương 652 : Đã lâu không gặp!

Ngày đăng: 09:07 30/04/20


Nếu như không phải đám người áo đen kia cũng kinh ngạc đến ngừng tay, thì hiện coi như không chết, thì Vân Dương hắn cũng phải mất nửa cái mạng!



Suy nghĩ nhanh chóng trở lại: Không phải đã nói... Thân người chỉ có cửu khiếu thôi sao?



Như vậy hiện tại... Hai khiếu mà hắn mới mở, là cái gì?



Mà nếu đã mở thêm được hai khiếu, vậy cực hạn của một người là có bao nhiêu khiếu huyệt?



Nghi vẫn hiện tại của Vân Dương tạm thời không có đáp án, nhưng lại có một nhu cầu cấp bách khác cần giải quyết, vấn đề này không phải là ngoại hoạn, mà là nội ưu... Một cỗ lực lượng xa lạ, đột nhiên hiện lên trong thân thể hắn.



Nguồn lực này bí ẩn lại lạ lẫm, nhưng lại cường đại đến không thể ngăn cản!



Thậm chí Vân Dương có thể tưởng tượng được, nếu như nguồn lực này không cải thiện tư chất hắn trước, mà đem đồn vào việc đột phát, hắn rất có thể sẽ bị cỗ lực lượng khổng lồ không hợp thói thường này thổi đển nổ tung!



May mắn thế nào, Vân Dương lại cảm nhận được thần thức của mình cũng đang chấn động mãng liệt.



Nguồn lực kia thế mà bỗng nhiên trùng kích vào không gian thần thức!



Dưới cỗ năng lượng cường đại áp bách, không gian thần thức vốn yên lặng đã lâu của hắn lại...



Một âm thanh đã lâu không gặp truyền vào trong ý thức Vân Dương.



“Ấy da da ~~~ ”



...



Cùng lúc đó, tên thủ lĩnh áo đen đột nhiên nhún người nhảy lên, tựa như lôi đình chớp giật, quyết tuyệt như thiêu thân lao đầu vào lửa, cường thế phóng tới chỗ Vân Dương, ý một lần đánh giết, diệt tuyệt hậu hoạn!



Thủ lĩnh áo đen kia chính là người có tu vi cao nhất trong đám người, trong lúc này, hắn cảm nhận rõ một điều.



Toàn bộ Thiên Huyền đại lục, bất cứ người nào, có lẽ chỉ có lúc này, mới có thể chân chính giết chết Vân Dương!



Một khi bỏ lỡ cơ hội trước mắt, sợ là vĩnh viễn không có khả năng giết chết!



Bất luận kẻ nào đều khó có khả năng!




Cho nên nàng nhất định phải tiến lên, tranh thủ chút xíu thời gian cho Vân Dương thở dốc!



Một chút xíu là được, dùng tận khả năng, dùng mọi sinh lực, tranh thủ cho Vân Dương!



Tốc độ thủ lĩnh áo đen như lôi đình thiểm điện, nhanh đến dùng ngôn ngữ cũng khó để hình dung, mà tóc độ của Thượng Quan Linh Tú, cũng phá huy đến đỉnh phong cuộc đời.



Thân thể mềm mại xuôi theo một quỹ tích thẳng tắp, một đi không trở lại lao về phía trước, kiếm trong tay lóe hàn quang, cánh tay vươn thẳng về phía trước, trên mũi kiếm, cương khí bắn ra lấp lóe.



Lấy tu vi còn chưa đến Thiên cảnh của Thượng Quan Linh Tú, có thể thi triển ta một chiêu tràn đầy cương khí như vậy, đã khiến người cực độ kinh dị, nói là viễn siêu cực hạn cũng không quá chút nào.



Nhưng công kích này, đối với thủ lĩnh áo đen mà nói, lại vẫn hoàn toàn không đáng nhắc tới.



Hắn có thể đoán được, một chiêu cực hạn này của Thượng Quan Linh Tú, mặc dù mang theo khí thế vô lượng, không tiếc ngọc thạch câu phần, nhưng mà cùng lắm cũng chỉ có thể ngăn hắn nửa cái hô hấp!



Hoặc, còn không đủ nửa cái hô hấp!



Có dùng từ châu chấu đá xe, không tự lượng sức cũng không đủ để hình dung, phải nói là kiến nhỏ lay cây mới thương đối thỏa đáng!



Nhưng hắn không biết, sở cầu của Thượng Quan linh cũng không phải ngăn hắn quá lâu.



Yêu cầu của nàng, chỉ cần một cái chớp mắt, nháy mắt giảm xóc, cũng đã đủ!



Đủ để Vân Dương phản ứng, chống cự, phản kích, thậm chí đào tẩu.



Chỉ cần tranh thủ một chút giảm xóc, để Vân Dương kịp phản ứng, bất kể Vân Dương lựa chọn thế nào, Thượng Quan Linh Tú cũng cảm thấy mình chết không tiếc!



Hai bên, đều như hai đạo lưu quang vọt lên không trung, nhanh chóng tiếp cận. Thủ lĩnh áo đen nhìn tư dung tuyệt thế bĩnh tĩnh đến bất ngờ của Thượng Quan Linh Tú, ánh mắt kiên quyết không vãn hồi kia, thầm đột nhiên thở dài một tiếng.



Mỹ nhân tuyệt thế như vậy, sắp vẫn lạc dưới kiếm của hắn!



Hơn nữa, còn là phá thành tửng mảnh nhỏ, thảm liệt đến không nói thành lời, thực sự là một chuyện đáng tiếc!



Lúc này, bảo kiếm trong tay hai người đã chuẩn bị va chạm!