Ta Là Chí Tôn

Chương 653 : Ta muốn người sống!

Ngày đăng: 09:07 30/04/20


Thủ lĩnh áo đen bịt mặt thét dài một tiếng, tinh quang trong mắt bắn ra bốn phía, nhanh chóng tăng thêm một phần lực!



Hắn nhất định phải đảm bảo, dùng thời gian ngắn nhất để giải quyết Thượng Quan Linh Tú, duy trì công kích không đổi, tập sát Vân Dương, thời cơ hiện tại, không thể bỏ lỡ!



Ngay lúc ngàn cân treo sợ tóc...



Một đạo quang mang, đột nhiên thoáng hiện.



Giờ khắc này, giữa hai thanh kiếm chỉ còn khoảng cách không đến một ngọn tay, trong nháy mắt nữa thôi sẽ va chạm kịch liệt.



Nhưng cũng chỉ có một chút khoảng cách tí tẹo này, thanh đao kia đột nhiên xuất hiện chen ngang.



Cây đao này, tựa như xuyên qua hư không, quỷ quyệt xuất hiện ngay chỗ đó, hoàn toàn vượt khỏi nhận biết của mọi người.



Tạo hình của cây đao này cực kỳ ưu nhã, đường nét ưu mỹ, vẻn vẹn chỉ nhìn qua thôi, cũng có thể cảm giác một loại hoàn mỹ tới cực hạn!



Bất luận kẻ nào nhìn thấy cây đao này, đều sẽ không kìm lòng được mà thừa nhận: cây đao này, trên trời dưới đất, độc nhất vô nhị!



Sau đó, cây đao này liền hung hăng bổ xuống kiếm của tên sát thủ!



Cùng với cây đao chợt hiện, Thượng Quan Linh Tú cũng cảm nhận được một cánh tay ôn nhu ôm lấy bở vai mình, tức thời kiềm chế thế đi của nàng, lập tức, cánh tay kia lại như hòa đẩy ra, thân thể nàng liền nhẹ nhàng lui lại phía sau.



Một thanh âm nhàn nhạt nói:



- Yên tâm, mọi chuyện có ta ở đây!



Sau đó liền nghe oanh một tiếng bạo hưởng, tựa như có vô số quang mang bắn ra từ vị trí đao kiếm va chạm.



Trong mảnh sương mù, chỉ nghe tiếng Vân Dương hét dài, vang tận cửu tiêu:



- Tới đi!



Thanh âm kia mang theo tự tin bễ nghễ khó nói nên lời!



Cái khí thể tùy ý thiên hạ, ngạo nghễ tràn đầy khắp không gian.



Tiếp đó là một tiếng kinh hô từ đối diện:
- Ừm.



Kế Linh Tê nở nụ cười, không phản ứng lại Vân Dương, trực tiếp tới trước mặt Thượng Quan Linh Tú:



- Linh Tú tỷ tỷ, ngươi không sao chứ.



Thượng Quan Linh Tú nhẹ nhàng cười một tiếng:



- Ta đương nhiên không sao, nhưng sau trận này Vân công tử lại chịu không ít mệt mỏi, mau mau đưa hắn về nghỉ thì hơn.



Kế Linh Tê gật gật đầu:



- Linh Tú cùng chúng ta về đi, có chuyện gì, tỷ muội chúng ta cũng dễ thương lượng.



Thượng Quan Linh Tú cắn môi, có lòng muốn từ chối, nhưng lại nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Vân Dương, cuối cùng không yên lòng, lập tức nói:



- Được.



Sau một hồi ồn ào náo nhiệt, mười tên sát thủ bị vắt tới sức cùng lực kiệt, đám Vân Tiêu Dao gần như không tốn chút sức đã bắt sống toàn bộ.



Năm sáu người trong đó, sau khi bị bắt lại, còn chưa đợi đám người Vân Hầu phong bế kinh mạch, đã ngây ngất đê mê nằm xuống, mồ hôi toàn thân tuôn như suối, lè lưỡi há mồm thở dốc, trợn trắng mắt, tựa như sắp chết tới nơi.



Đám người của Sâm La đình lập tức tiến lại, áo giải đám sát thủ trở lại Vân phủ, vừa mới vú một cái, đã biến mất không thấy.



Chỉ có điều, trước khi cả đám biến mất, ánh mắt cùng chú mục nhìn qua Vân Dương một chút, ánh mắt phi tường kỳ dị.



Tựa như đang nhìn một con quái vật.



Được một tổ chức quái vật coi là quái vật, người nào đó thực sự cảm thấy được an ủi!



Sở Giang Vương:



- Ta nói... Vị Vân công tử này thực đáng gờm a, quả là người có thể làm việc mà người khác không thể làm, Tần Quảng Vương, vị minh hữu mà ngươi tìm được này, thực đúng là khó lường, thực phi thường.



Nhất Điện Tần Quảng Vương: “...”