Ta Là Chí Tôn
Chương 67 : Mạc đạo giang hồ Viễn, thùy ngôn hồng trần diêu
Ngày đăng: 08:59 30/04/20
Một kiếm tựa lôi đình phích lịch kia khiến Triệu Bỉnh Long hoàn toàn ngốc trệ!
Huyết dịch còn ấm tuôn ra từ trong mai mảnh thi thể, Triệu Bỉnh Long trơ mắt nhìn lục phủ ngũ tạng rơi xuống, hắn chỉ thấy hai chân như nhũn lại, vậy mà không thể chạy nổi.
Một bên khác, thân ảnh áo đen kia nhẹ nhàng du tẩu, cây đao trong tay xuất quỷ nhập thần, trong chốc lát đã có hơn 20 người mất mạng dưới đao.
Hắn cũng không phải quá mạnh mẽ, nhưng thân pháp lại thập phần quỷ dị, rõ ràng ở trước mắt, lại giống như hư ảo, hữu hình vô chất, chỉ có đao của hắn là không ngừng lóe sáng trong đêm tối, mỗi lần lóe lên, đại biểu một đạo huyết quang!
Từ đầu tới cuối hắn vẫn lãnh đạm giết người, tốc độ cũng không chậm hơn người áo xanh kia là bao.
Mỗi một đao xuất ra, là một cái mạng ung dung nhàn nhã bị gạt bỏ!
Triệu Bỉnh Long sợ đến vỡ mật, hắn liều mạng đứng lên, chạy hướng hậu trạch.
Nhưng, người áo xanh cười hắc hắc một tiếng:
- Còn muốn chạy?
Một đọa hàn quang lóe lên.
Một thanh trường kiếm sáng loáng trực tiếp xuyên qua đùi Triệu Bỉnh Long, đem thân thể hắn hung hăng găm xuống đất!
Oanh!
Huyền khí đi kèm trên thân kiếm nháy mắt nổ tung, trong nháy mắt thân thể Triệu Bỉnh Long hoàn toàn tê liệt!
Toàn thân hắn run rẩy, nhưng lại không thể nhúc nhích, ngay cả âm thanh cũng không thể phát ra.
Hắn trơ mắt nhìn đám thân vệ, hộ vệ mà mình vẫn kiêu ngạo, trong đó có người hắn lấy giá cao thuê tới, thậm chí… có người là tổ chức phái tới phụ tá…
Từng tên, từng tên bị chém giết như chặt dưa thái thịt!
Chỉ mất không quá thời gian hai ba lần hít thở, toàn bộ tiền viện đã không thấy bóng người sống.
Bóng người áo xanh thét dài một tiếng, kiếm quang tựa trường long bay lên, mang theo đuôi sáng tựa như thiên thạch vạch phá vũ trụ, bay thẳng tới nội viện của Triệu Bỉnh Long!
- Phụng mệnh, một nhà Triệu Bỉnh Long, chó gà không tha!
Phía hậu viện truyền tới tiếng kêu thảm thiết.
Trong khi đó, người áo đen mang theo thanh đao, đến trước người Triệu Bỉnh Long, không đợi hắn nói chuyện, chuôi đao gọn gàng mà linh hoạt đem Triệu Bỉnh Long đánh ngất. Tiện tay rũ ra một cái bao, đem thân thể Triệu Bỉnh Long nhét vào trong.
Sau đó bắt đầu trắng trợn vơ vét.
Tựa hồ hắn rất quen thộc Triệu phủ, ngay cả bảo tàng mật thất của Triệu Bỉnh Long cũng bị hắn một đao trực tiếp bổ ra, chỉ chốc lát, một bao lớn được kéo ra.
Trong thư phòng cũng bị thân ảnh áo đen ghé qua.
Cùng lúc đó, người áo xanh kia vẫn đang đại khái sát giới ở hậu viện.
Sau một lát, người áo đen xoay người trở ra, người áo xanh cũng mang theo một thân sát khí trở lại, một tay cầm lên bao bố chứa Triệu Bỉnh Long.
- Có giết nhiều không?
- Không, chỉ giết người nhà Triệu Bỉnh Long.
- Ân, đám tiểu thiếp của hắn, rất nhiều người là bị bắt tới, thả đi.
- Công tử, những tiểu thiếp kia ta không có giết, bất quá, lão bà nhi tử của Triệu Bỉnh Long, cùng với những thị nữ thị vệ tâm phúc kia, một cái cũng không bỏ qua!
- Tốt, chúng ta đi!
- Nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm. Triệu Bỉnh Long, báo ứng của ngươi đã đến!
Hắn gắt gao nhìn Triệu Bỉnh Long:
- Ai có thể nghĩ được, thân là trọng tướng quyền cao chức trọng trấn thủ biên cương của Ngọc Đường đế quốc, thế mà lại là hai mươi tháng giêng của Tứ Quý lâu! Rất tốt, rất tốt!
Toàn thân Triệu Bỉnh Long trùng xuống như quả cầu da bị xì hơi, ánh mắt vốn hung lệ, nháy mắt trở nên uể oải.
…
Chưa đến nửa canh giờ.
Vân Dương đem một thân thấm đẫm máu tươi đi ra khỏi mật thất, sau khi nhìn thấy chân diện mỏi của Triệu Bỉnh Long ở Thanh Vân phường, Vân Dương đã mất đi lòng tin đạt được nhiều tin tức từ trên người Triệu Bỉnh Long.
Tham lam, háo sắc, thô bạo, vô mưu, hơn nữa tu vi không cao.
“Nếu mình là người chủ sự của Tứ Quý lâu, cũng sẽ không để tên ngu xuẩn như vậy biết quá nhiều tin tức”
Mặc dù hắn thân là tướng quân, nhưng năm nay lại không xung phong ra chiến trường giết địch. Một chút dũng khí cuối cùng trong lòng hắn đã bị cẩm y ngọc thực, tiền quyền sắc đẹp ăn mòn sạch sẽ!
Quả nhiên, sau khi Vân Dương thi triển chút thủ đoạn, phòng tuyến của Triệu Bỉnh Long trực tiếp sụp đổ!
Đối với tất cả mọi chuyện đều trực tiếp thú nhận. Chi tiết trong đó cũng nói rõ ràng. Nhưng đối với những người khác của Tứ Quý lâu, trừ Sở Thiên Lang ra, mặt khác… hoàn toàn không biết.
- Từ khi nào ngươi biết đến Sở Thiên Lang?
- Hai năm rưỡi trước… bởi vì tin tức của Cửu Tôn cần không ngừng truyền lại, nên ta mới biết Sở Thiên Lang cũng là người trong tổ chức.
- Trước đó thì sao?
- Trước đó cũng không có nhiệm vụ…
- Vậy ngươi gia nhập Tứ Quý lâu từ khi nào? Ai giới thiệu ngươi? Ai tìm tới ngươi?
- Ba năm trước… là một người bịt mặt, nhưng hắn chỉ xuất hiện có một lần, sau đó không còn xuất hiện nữa.
- Có đặc điểm gì không?
- Người kia che chắn vô cùng chặt chẽ, căn bản không nhìn ra bất cứ đặc điểm gì…
- Sứ mệnh của ngươi?
- Nghe ngóng tin tức Cửu Tôn… chỉ có như vậy.
- Tin tức Cửu Tôn sao có thể dễ dàng nghe đến? Là ai nói cho ngươi?
- Không biết… tóm lại, thời điểm cần ta truyền tin tức trở lại, trên bàn sẽ xuất hiện một phong thư…
- Thư đâu?
- Theo phân phó, đã đốt toàn bộ…
Vân Dương hỏi tới lúc này liền có xúc động một chưởng chụp chết con heo này!
Ngươi là đầu heo sao?
-------------
Phóng tác: xonevictory