Ta Là Chí Tôn
Chương 66 : Thủ đoạn cực đoan, Giết đến tận cửa
Ngày đăng: 08:59 30/04/20
Khuôn mặt Vân Túy Nguyệt trắng bệch vì tức giận, Vân Dương quay đầu, bình tĩnh nói:
- Theo lý của Triệu tướng quân, là Triệu tướng quân ngài tới nơi nào, là người nơi đó nhất định phải tránh thật xa sao?
Con mắt Triệu Bỉnh Long híp lại, tỏ rõ vẻ nguy hiểm:
- Tiểu tử, ngươi là ai? Lại dám nói như vậy với bản tướng?
Vân Dương bình thản đáp lời:
- Chẳng nhé không có thân phận, là không thể nói chuyện với Triệu tướng quân a?
Một trong bốn người bên cạnh Triệu Bỉnh Long vọt lên, lớn tiếng quát:
- Lớn mật!
Hiển nhiên tên này là thân binh của Triệu Bỉnh Long, hắn phất tay một chưởng, đánh hướng mặt của Vân Dương.
Vân Dương đứng thẳng bất động, lãnh đạm nói:
- Xử hắn!
Một bóng người lóe lên.
Phương Mặc Phi vận một thân thanh bào, xuất hiện bên Vân Dương một cách quỷ mị, lão khẽ vươn tay.
Răng rắc…!
Ngay lập tức, cổ tay tên thân binh kia đã bị Phương Mặc Phi đánh gãy. Tiếp đó lại bị lão đạp bay ra ngoài, tên thân binh vừa bị đạp bay, vừa hét lên như tiếng chọc tiết lợn.
Một đường bay lượn, tiếng răng rắc vang lên không ngừng.
Hai bắt tay, hay cái đùi, đều lần lượt nối gót ra đi.
- Lớn mật!
Phương Mặc Phi lạnh lùng quát:
- Dám vô lễ với công tử nhà ta, Triệu Bỉnh Long, ngươi đã không quản tốt thủ hạ của ngươi, vậy để lão phu thay ngươi dạy dỗ.
Người trong nghề vừa ra tay liền thấy kết quả.
Động tác của Phương Mặc Phi mau lẹ dứt khoát, vừa phất tay một cái đã phế đi một tên thân vệ của Triệu Bỉnh Long.
Tâm gan Triệu Bỉnh Long thầm rung động, hắn biết lần này gặp phải cao thủ, tuy nhiên lại không chút run sợ, Triệu Bỉnh Long âm trầm nói:
- Tiểu tử, khó trách ngươi lớn lối như thế, hóa ra bên cạnh có cao thủ hộ vệ… bất quá, mặc kệ bên cạnh ngươi có bao nhiêu hộ vệ, thân thủ như thế nào, động phải ta, là ngươi gặp rắc rối lớn rồi.
Sắc mặt Vân Dương bất động:
- Triệu Bỉnh Long, mặc kệ ngươi có thân thủ thế nào, bên cạnh có bao nhiêu hộ vệ, mà cho dù ngươi làm tướng quân thì lại như thế nào… lần nầy ngươi, gây phải rắc rối lớn rồi!
Triệu Bỉnh Long hung hăng gật đầu:
- Hảo tiểu tử, có dũng khí mau xưng tên ra.
Vân Dương thản nhiên nói:
- Tên của ta, ngươi còn chưa xứng để biết. Triệu Bỉnh Long, ngươi tự cút ra ngoài hay để ta ném ngươi ra ngoài?
Triệu Bỉnh Long cười gằn nói:
- Bản tướng quân ở đây, tiểu tử ngươi nếu thực sự có gan, cứ thử một chút, bản tướng ngược lại muốn xem ngươi làm thế nào để ném ta ra ngoài!
- Xưa nay lão phu không đi mấy chốn yên hoa liễu hạng.
Triệu Bỉnh Long chẹn họng một chút:
- Cát lão giữ thân trong sạch, tất nhiên là…
Đang nói đến đó, đột nhiên một tiếng ầm âm vang bạo hưởng!
Thanh âm của một người nào đó quát to:
- Triệu Bỉnh Long, ra đây nhận lấy cái chết!
Đại môn nháy mắt bị cự lực đánh nát!
Vị lão giả được gọi “Cát lão” vừa nghe thấy thanh âm, trong nháy mắt đã bay ra ngoài hành lang, tư thái ưu mỹ, tốc độ như thiểm điện.
Lúc này cửa chính đã vung đầy sóng máu.
Một người áo xanh, đeo khăn che mặt, trong tay cầm một thanh kiếm, thế như Giao Long xuất Hải, một đường giết chóc mà đến. Mà bên cạnh hắn còn có một người áo đen che mặt cầm đao xông vào, tựa như phiên giang đảo hải giết tiến đến.
Tại Thiên Đường thành, kinh đô của Ngọc Đường đế quốc, dưới chân thiên tử mà có người dám hung hăng càn quấy như thế!
Hành vi như vậy khiến người khác sợ ngây người.
Chuyện này quả thực quá điên cuồng!
Hai người sóng vai giết tới, trong phủ của Triệu Bỉnh Long đã thành một mảnh kêu thảm, máu nhỏ trên cửa lớn thành dòng, chảy xuôi vào trong đình viện.
Vị “Cát lão” kia lăng không tựa như chim lớn bay tới, ở giữa không trung quát to:
- Tặc tử phương nào, dám đến tướng quân phủ giương oai!
Thân ảnh áo xanh kia cười lạnh một tiếng:
- Phủ tướng quân? Phủ tướng quân tính là cái rắm gì?
Đột nhiên, thanh ảnh hắn tựa như hỏa tiễn, lung lay bay lên, kiếm trong tay chém ra một đạo trường long kiếm khí, quát lớn:
- Vốn biết nơi này có thứ rắm chó như ngươi, cút xuống cho ta!
Coong một tiếng.
Thân thể vị “Cát lão” kia chấn động trên không trung, tựa như diều đứt dây bay ngược về phía sau mà rơi xuống.
Khí thế hắn hùng hồn mà tới, vốn súc thế đã lâu chờ lăng không nhất kích. Vậy mà bị thân ảnh áo xanh kia một kiếm đánh tan.
- Thất phẩm cao thủ?!
Trong miệng vị “Cát lão” kia bỗng phun ra một ngụm máu, con mắt lão không thể tin nổi nhìn thân ảnh áo xanh giết vào đại sảnh:
- Ngươi là ai?
Thân ảnh áo xanh đem trường kiếm bãi xuống, hị vệ Triệu phủ hai bên ngã xuống như ngả dạ, sóng máu quay cuồng vọt tới đình viện, tốc độ vô cùng nhanh chóng.
Thần sắc “Cát lão” hàm vẻ tuyệt vọng, một kích vừa rồi khiến hắn nhận thấy: mình tuyệt đối không phải đối thủ của người này.
Lão liên tiếp lui về phía sau:
- Tướng quân, mau chạy!
Lời còn chưa dứt, đã bị thân ảnh áo xanh kia một kiếm bổ từ đỉnh đầu xuống tới dưới hông, cơ hồ đứt làm đôi!