Ta Là Chí Tôn

Chương 65 : Tìm được

Ngày đăng: 08:59 30/04/20


Thanh Vân phường vẫn náo nhiệt như vậy, tiếng nhạc du dương không ngừng vang vọng, người qua người lại đông như mắc cửi. Không ít người sau khi biết phòng đã hết, các cô nương đều bận rộn thì xếp hàng dưới đại sảnh để chờ đến lượt.



Đối với những người này, Thanh Vân phường cũng không bỏ mặc hoài không, tiểu nhị từ trong bếp mang lên trà thơm bánh ngọt hầu hạ.



Thanh Vân phường có Thập nhị Kim hoa, hôm nay đóa Kim hoa tọa trấn đại sảnh là Thanh Sơn Tuyết.



Nàng vận một bộ áo trắng, ngồi sau tấm rèm lụa, hình ảnh mơ hồ, tiếng đàn du dương, cứ như vậy mà làm cho lòng người say đắm.



Người ngồi trong sảnh, dù là đại hán giang hồ thô kệch, hay thư sinh, sĩ tử, đều diện lên bộ mặt hào hoa phong nhã, ôn nhu hữu lễ.



Một số người gương mặt dữ tợn cũng tỏ vẻ ôn hòa…



Phía mé, có mấy người ngồi thẳng tắp, mặc dù mặc y phục thường ngày, nhưng rất dễ có thể nhìn thấy khí thế quân nhân lộ rõ.



Dù là quân nhân, nhưng giờ khắc này cũng híp mắt nghe đàn, môt bộ như đang trầm mê trong tiếng nhạc.



Hôm nay cùng những ngày trước có chút khác biệt.



Sau tấm lụa mỏng, có thêm một cái bóng trắng nhỏ như nắm tay, nhảy tới nhảy lui, vô cùng hoạt bát.



Một khắc sau…



Tiếng đàn đột nhiên loạn nhịp.



- A…!



Phía sau màn tơ truyền tới một tiếng kinh hô.



Ngay sau đó, một đạo bóng trắng nho nhỏ nhảy ra từ phía sau tấm màn mòng, rõ là một đầu mèo trắng nhỏ. Lớn chừng quả đấm, thân khoác lên mình bộ lông xù, con mắt xanh thẳm, vô cùng đáng yêu.



Vừa nhày ra, nó ngồi xổm trên mặt đất, sau đó lập tức chui vào dưới một cái gầm bàn.



- Đại Bạch!



Thanh âm kinh hoảng của Thanh Sơn Tuyết truyền đến từ sau tấm màn.



- Đại Bạch của ta chạy ra ngoài…



Hóa ra là sủng vật của Thanh Sợn Tuyết?



Ngay sau đó, liền thấy Thanh Sơn tuyết trực tiếp bước ra từ phía sau màn che, con mắt lộ rõ vẻ lo lắng quét một vòng, trên gương mặt hoa nhường nguyệt thẹn, là một mảnh sốt ruột.



Thanh Sơn Tuyết cứ đứng như vậy, người trong đại sảnh cũng đổ dồn ánh mắt về phía nàng.



Điềm đạm đáng yêu, thân hình yếu đuối, gương mặt quốc sắc thiên hương, vừa nhìn đã khiến người khác dấy lên cảm giác muốn bảo vệ.



- Mọi người có thể hay không giúp ta một chút, tìm Đại Bạch trở lại a… Đừng làm nó bị thương nha…



Thanh âm của Thanh Sơn Tuyết nhu nhu, con mắt ngượng ngùng nhìn vào giữa sân, trong mắt ánh lên vẻ chờ mong.



- Cô nương yên tâm, ta sẽ giúp cô bắt trở lại.



Lập tức phía dưới như phát nổ.



Một con mèo mà thôi.



Chẳng nhẽ từng này người còn không bắt được a.




- Nguyệt tỷ, có cơ hội, nhất định có cơ hội!



Lúc này, chợt có người đến bẩm báo:



- Nguyệt tỷ, Triệu tướng quân muốn gặp mặt Nguyệt tỷ cùng trao đổi một chút chuyện.



Sắc mặt Vân Túy Nguyệt lạnh xuống:



- Không thấy chỗ ta đang có khách sao?



Thị nữ thưa dạ lui ra.



Chỉ chốc sau, ngoài cửa liền truyền đến âm thanh lo lắng ngăn cản:



- Tướng quân… Tướng quân ngài không thể đi vào…



Lập tức một thanh âm thô hào truyền đến:



- Nguyệt cô nương có khách quý đến mức nào? Chẳng nhẽ không nể mặt Triệu mỗ chăng?



Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.



Một tên đại hán vạm vỡ đứng trước cửa ra vào, hai mắt hắn như điện, quét mắt vào trong phòng.



Vị này chính là Triệu tướng quân, Triệu Bỉnh Long, Triệu Tây Bắc!



Mắt hắn vừa thấy Vân Túy Nguyệt liền lóe sáng một cái, lộ ra một tia tham lam, nhưng khi vừa thấy Vân Dương, đôi mắt liền híp lại, hàn quang lóe lên!



Vân Dương nhíu nhíu mày.



Hắn vốn định chờ đến đêm mới thu thập vị Triệu tướng quân này, không nghĩ tới, gia hỏa này còn nóng vội hơn mình, tự dấn thân đến cửa.



- Vị này là ai? Sao lạ mặt vậy a.



Triệu Bỉnh Long âm trầm nói, nghênh ngang bước tới giữa gian phòng, cũng không chào hỏi xin phép, kéo ghế liền ngồi.



Khuôn mặt Vân Túy Nguyệt tức giận đến trắng bệch:



- Triệu tướng quân, tại sao vô lễ như thế?



Triệu Bỉnh Long cười ha ha một tiếng:



- Nguyệt cô nương nói vậy thật kì quặc, Triệu mỗ thật vất vả mới trở về một lần, nhưng đợi liên tục bốn ngày trời cũng không được gặp mặt Nguyện cô nương thương lượng chút chuyện, há có thể không nóng vội.



Triệu Bỉnh Long sâm nhiên nói:



- Bản tướng quanh năm huyết chiến ngoài biên ải, trong doanh lại toàn mấy kẻ thô hào, vì vậy tính Triệu mỗ có chút nóng nảy vội vàng, chắc hẳn Nguyệt cô nương cũng có thể tha thứ.



Trong lời nói, lộ rõ ý uy hiếp.



“Lão tử giết người vô kể, thủ hạ hùng binh vô số, ai nấy đều là kẻ thô hào. Chẳng may bọn hắn có làm chuyện gì đó... Ta cũng không chịu trách nhiệm!



--------------



Phóng tác: xonevictory