Ta Là Chí Tôn
Chương 670 : Nhảy khỏi bàn cờ
Ngày đăng: 09:07 30/04/20
Ba người đồng thời thở dài, điều này thực sự không thể nói rõ đúng sai thế nào, thực sự muốn nói, chỉ có thể nói là thiên ý trêu ngươi, hoặc là ông trời cố ý!
Thời cơ đang ngay trước mắt, khí tức cao thủ đỉnh phong đã hoàn toàn biến mất khỏi Thiên Đường thành. Hoặc chính xác hơn, tất cả những cao thủ đỉnh phong nhất hiện có ở Thiên Đường thành, đều là những người dưới tay Tất tiên sinh.
Mà nay, vì muốn đối phó một con chuột nhỏ, hắn đã phái tới tận mười con mèo.
Đủ không?
Dùng đầu gối cũng có thể biết, đủ, quá đủ!
Chẳng lẽ, muốn đối phó với một con chuột nhỏ, còn cần phải xuất động tới bốn lão hổ?!
Nhưng vấn đề lại chính là, ai có thể nghĩ tới, mười con mèo... Lại không thể làm gì được một con chuột nhỏ kia?
Vấn đề này, ai có thể nghĩ tới?
Ai có thể biết được, con chuột nhỏ kia lại là loại chuột ăn được cả mèo!!
- Các ngươi có nhớ, khi ta mới vừa nhận quyển kỳ phổ này, cả bốn người chúng ta đã đồng thời phun một ngụm máu không?
Tất tiên sinh nói.
- Đương nhiên nhớ, sao có thể không nhớ được a.
Tất tiên sinh cười thảm một tiếng:
- Công pháp mà chúng ta tu luyện, khiến chúng ta luyền thành đồng tâm đồng mệnh, Tứ Phương Thần Sát Thần Công. Bộ công pháp này, giúp chúng ta có vinh cùng vinh, tốc độ tu luyện vượt người thường bốn lần, thậm chí là mười sáu lần, có thể nói là kỳ công hãn thế, nhưng mà thiếu hụt cũng nằm ở điểm này, một khi có một người chịu tổn hại, tất cả những người còn lại cũng không thể tránh thoát, bởi vì mệnh mạch bốn người chúng ta đã hòa thành một.
- Một khi có bất cứ ai trong bốn chúng ta chết, những người khác chắc chắn cũng không sống được, không có ngoại lệ...
- Sự tồn tại của bốn huynh đệ chúng ta... Đã có rất nhiều người biết, việc ta có thế thân cũng không phải bí mật gì, thế nhưng... Nhưng nào có ai biết, bốn người chúng ta lại chẳng thể sống khi có một người chết...
- Có điều cũng không cần quá mức bi quan, dù sao khi chúng ta tụ cùng một chỗ, có thể phát huy ra chiến lực gấp mười sáu lần bản thân bình thường.
Người còn lại nói:
- Lấy thực lực tổng hợp của bốn người chúng ta, coi như đối mặt với Lăng Tiêu Túy, cũng có thể chính diện chém giết đối phương.
- Đó là trước kia, còn hiện tại chắc chắn không được.
Tất tiên sinh cười khổ, trên mặt ẩn hiện thần sắc đau thương:
- Quyển kỳ phổ này, đã dẫn động cấm chế trong cơ thể ta. Chúng ta đã không thể phát huy ra được bao nhiêu chiến lực.
- Hắn có việc của hắn... Hắn cần mang theo di chỉ của ta, rời xa giang hồ! Hôm nay dù chúng ta khó thoát tử ách, nhưng thù của chúng ta, chưa hẳn sẽ không có ngày kế, đến lúc đó, tất sẽ có người thay chúng ta báo huyết hận.
Hắn nở nụ cười nhàn nhạt:
- Mặc dù ta là quân cờ của Tứ Quý lâu, nhưng... Phương Vận lại không phải.
- Chúng ta, lên đường thôi.
- Một lần cuối cùng, chúng ta tự mình lựa chọn thời gian lên đường, không phải ý nguyện của người khác!
- Lần này, ta muốn... Nhảy khỏi bàn cờ, hắc hắc...
- Lấy sinh tử làm giá, nhảy khỏi bàn cờ!
Lời còn chưa dứt, Tất tiên sinh lại phun một ngụm máu tươi.
Thế nhưng ngụm máu tươi này, lại không làm hắn mảy may suy giảm, lại cười ha ha:
- Thuần kim Phác ngọc hồng trần hạ, Kiến công lập nghiệp nhân trung long. Chỉ tiếc không gặp Thiên Mệnh chủ, chấn đãng giang hồ nhất mạt hồng...
Trong tiếng cười, một đám lửa đột nhiên bay lên.
Lập tức, cả thử phòng như bị đại hỏa trùng thiên vây lại!
Chỉ sau thời gian uống nửa chum trà, toàn bộ phủ đệ bị lửa nóng hừng hực nuốt chửng.
Ánh lửa ngút trời, hoàn toàn không cách nào ngăn chặn, nhuộm đỏ nửa cái Thiên Đường thành!
...
Trong bóng đêm, Vân Dương cùng Kế Linh Tê còn có đám Thập Điện Diêm Quân, đang cấp tốc chạy tới.
Nơi vốn định quyết chiến, đã biến thành một vùng biển lửa!
- Cháy rồi?
Vân Dương chau mày, bản năng cảm thấy không thích hợp:
- Tăng tốc đi!
Đám người phi tốc mà đi, như lưu tinh xẹt qua trời đêm.