Ta Là Chí Tôn
Chương 671 : Vân Tôn, ngươi không nghĩ tới sao?
Ngày đăng: 09:07 30/04/20
Phủ đệ lớn như vậy, lúc này đã sớm bị ánh lửa hừng hực nuốt hết!
Từ xa đã có thể thấy, ngọn lửa bốc lên cao vút, sóng nhiệt cuồn cuộn, dù đứng cách xa hơn trăm trượng, cũng có thể thấy bỏng rát.
Đám người Vân Dương thấy thế, tất cả đều đứng lại, trong mắt đầy vẻ khó tin.
- Nơi cháy là phủ đệ của Tất tiên sinh!
Ánh mắt Vân Dương ngưng lại:
- Đến cùng là có chuyện gì, sao lại đột nhiên cháy, hỏa thế còn mạnh đến vậy?
Nhất Điện Tần Quảng Vương nói:
- Cháy? Hỏa lớn như vậy, chắc chắn không phải ngẫu nhiên, ta đoán chứng... Phải sớm đã chuẩn bị kỹ càng, mới có thể khiến lửa bộc phát hung mãnh như vậy, có trận đại hỏa này cản trở, e là mục tiêu chuyến này của chúng ta đã phải thất bại, thậm chí ngay cả chút xíu dấu vết cũng đừng mong qua được biển lửa này!
Vân Dương hừ một tiếng, thân thể lập tức xông lên không trung, lóe lên một cái rồi biến mất...
Ào ào ào...
Vô số dòng nước từ trên trời trút xuống, vẩy vào biển lửa hừng hực, khung cảnh tựa như Thiên Hà chảy ngược.
Cùng lúc đó, ba cái miệng giếng trong phủ Tất tiên sinh, cũng đồng thời phun ra ba cột nước lớn, thiên địa hợp dòng, mặc dù đại hỏa như thế, cũng chỉ mất có mấy chục giây đã bị dập tắt triệt để, chỉ để lại khói xanh lượn lờ.
Nhưng mà nước vẫn chưa hề đình chỉ, vẫn không ngừng cuồn cuộn cuốn qua, cọ rửa Tất phủ, ngay cả những chỗ chỉ còn một chút sóng nhiệt, cũng nhanh chóng phải thối lui.
Thân thể Vân Dương lại lóe lên, nhanh chóng tiến vào trong Tất phủ.
Cho dù nước mà hắn tạo ra có dập lửa nhanh thế nào, cũng không thể thực sự vãn hồi được tất cả, nhưng thứ đã đốt, đã hủy cũng không thể nào khôi phục được, khắp Tất phủ là những mảnh vách nát tường xiêu, thoáng như Quỷ vực. Ngay cả những thanh xà nhà bền chắc nhất, lúc này cũng đã hóa thành than cốc.
Vân Dương nhanh chóng dạo qua một vòng, lại đem thần thức thả ra, quét qua toàn bộ Tất phủ, chỉ thấy toàn bộ gia đinh, hộ vệ Tất phủ đều cháy đen ngã lăng trong phòng, trong viện...
Sau khi kiểm tra mấy bộ thi thể, Phương Mặc Phi nói:
- Nguyên nhân dẫn đến cái chết của mấy người này là do tự đoạn kinh mạch, điều này không thể nghi ngờ, nhưng... Trước khi bọn hắn tự đoạn kinh mạch, thì sinh cỡ đã bị một lực lượng nào đó cắt đứt, tổn hại gần hết, lục phủ ngũ tạng cũng đã suy yếu... Có vẻ như tiếp nhận một loại pháp môn nào đó, mà dẫn đến sinh cơ tiết hết ra ngoài.
- Thế nhưng huyết dịch trong cơ thể bọn hắn, lại không hề có dấu hiệu suy bại. Phải biết, máu là mệnh chi nguyên, dưới tình huống sinh cơ tận tiết, huyết dịch phải bị hôi bại trước tiên, thế nhưng bọn hắn lại không hề có dấu hiệu này...
- Sau đó, mới là tự đoạn kinh mạch mà chết, nói cách khác, sau khi lửa cháy một lúc, bọn hắn mới chết!
- Nhưng cuối cùng là vì sao, trong này ẩn chứa thật nhiều bí ẩn, nan giải a...
Vân Dương vỗ bàn một cái, thản nhiên nói:
- Cần gì phiền não vô ích, hiện tại người đã chết, mục tiêu của chúng ta coi như đã đạt thành.
Cái bàn kia khẽ vang một tiếng, ứng chưởng mà hóa thành bột phấn, trên bàn có nội dung tiết lộ thân phận Vân Tôn của hắn, ngoài hắn ra, không được để bất luận kẻ nào được thấy.
- Xét nhà!
Vân Dương bình tĩnh nói:
- Chuyển hết thảy những thứ có giá trị về phủ, chú ý tìm mật thất! Nếu hắn không cam tâm mà chết, như vậy nhất định có để lại manh mối.
Đám người nghe lệnh, bắt đầu chia nhau hành động.
Không ngoài dự liệu, đám người nhanh chóng tìm được mật thất, hơn nữa còn tìm được tới bốn cái mật thất.
Nhưng điều ngoài ý muốn của đám người, lại là trong mật thất lại trống rỗng chẳng có gì, hoàn toàn khác xa với những điều mà Vân Dương hắn mong muốn.
Lửa lớn như thế, sớm đã kinh động tới Hoàng Thành Thủ Vệ quân, binh mã từ bốn phương tám hướng không ngừng chạy tới.