Ta Là Chí Tôn
Chương 673 : Sương mù dày đặc
Ngày đăng: 09:07 30/04/20
Nhìn quân cờ trắng trên tay Vân Dương, Vân Tiêu Dao bỗng lên tiếng hỏi:
- Đó là vật trong tay Tất tiên sinh trước khi chết?
- Không sai.
Vân Dương gật gật đầu.
- Quân cờ này, có ý nghĩa gì a?
Vân Tiêu Dao lại truy vấn.
Vân Dương trầm tư không thôi.
Hắn đã sớm kiểm tra nhiều lần, nhưng quân cờ này thực sự chỉ là một quân cờ bình thường.
Thực đúng là không có gì đáng nói.
Vân Tiêu Dao ngừng lại một chút lại nói:
- Một quân cờ, ý nghĩa thực sự của nó không gì khác ngoài việc tạo thành một bộ phận của bàn cờ. Còn trên các mặt khác, dù có một vị tuyệt thế cao thủ dùng làm ám khí, cũng không thể phát huy tác dụng bằng việc nó được đặt trên bàn cờ.
Vân Dương nói:
- Nói như vậy cũng không phải tuyệt đối, mỗi người một ý a.
- Ta lại cảm thấy, một quân cờ dùng đúng, liền có thể chế định thắng thua.
Vân Tiêu Dao nói.
- Điều này không sai.
Vân Dương gật đầu.
- Quân cờ...
Vân Tiêu Dao vắt óc suy nghĩ, muốn tìm cho Vân Dương càng nhiều manh mối hơn nữa, nhưng có nghĩ đến nát óc cũng không tìm được gì để nói.
- Quân cờ...
Vân Dương trầm tư thật sâu:
- Quân cờ... Nếu không có người, quân cờ chỉ là một khối đá, một khối gỗ mục, một thứ vật chết... Chỉ có ở trong tay người, mới có thể phát huy tác dụng. Nó trong tay người có thủ pháp ám khí cao minh, thì cho dù chỉ là một quân cờ bình thường, cũng có thể quyết định sinh tử của người khác, cho nên có thể nói, mấu chốt vẫn là người, hoặc là cái tay kia.
- Nếu thấy biệt khuất, vậy ta nên làm gì? Ngay cả sinh tử của bản thân còn không thể khống chế, ta còn có thể làm gì?!
- Sống sót mới là hy vọng, chịu đựng lâu dài, có lẽ sẽ có lúc kết thúc, thoát khỏi. Trí giả cũng là người, là người thì đều không muốn từ bỏ hy vọng... Cùng với suy nghĩ may mắn.
- Nhưng mà cố gắng nửa đời, lại không đạt được kết quả mong muốn, mãi cho đến một ngày phát hiện, bản thân không thể thoát khỏi khống chế, thậm chí còn bị từ bỏ, như vậy sẽ làm thế nào?
Vân Dương thầm chấn động một cái, lẩm bẩm:
- Tại sao ta lại nghĩ đến mấy chữ từ bỏ a?
Hắn lập tức lại hồi tưởng, nhớ lại thương thế của bốn người Tất tiên sinh.
Sinh mệnh suy bại, ngũ tạng khô kiệt!
Vân Dương bỗng nghĩ đến Xuân Hàn Tôn Chủ lúc trước, tựa như hiểu được điều gì.
- Nếu như vậy...
Vân Dương hít một hơi thật sâu, nhìn quân cờ trắng trong tay, nói khẽ:
- Tất tiên sinh, nếu như ta đoán không sai, ngươi có để lại cho ta một cái gì đó mới đúng, nhưng vì sao ta lại không tìm được nhỉ? Đến cùng ngươi để lại cái gì cho ta a?
- Cái này không hợp lý.
- Hơn nữa, ngươi lại còn biết ta là Vân Tôn!
- Tại sao ngươi lại biết? Cho dù đoán được, cũng phải có manh mối bằng chứng mới đúng chứ!
- Ngươi biết ta là Vân Tôn, nhưng lại không nói. Trước nay lập trường đối lập, cho tới giờ, mục tiêu của Tứ Quý lâu vẫn là Cửu Tôn. Mà ngươi biết ta là Vân Tôn, lại không có báo cáo cao tầng Tứ Quý lâu.
- Lấy sự coi trọng của Tứ Quý lâu với Cửu Tôn, nếu ngươi sớm biết, như vậy chỉ cần báo cáo một cái, chính là lập đại công, dù không thể nhờ công mà thoát khống, thì cũng có thể sống tốt hơn rất nhiều, cho nên nhất định là ngươi mới đoán được không lâu.
- Vậy thì có thể xác nhận, ngươi không phải biết từ sớm, mà là mới biết đến.
- Nếu là mới biết đến... Vậy sao không lựa chọn báo cáo, đổi lấy chỗ tốt a... Chắc là bởi đến lúc này, ngươi đã phát hiện lục phủ ngũ tạng khô kiệt? Nhận thức được là Tứ Quý lâu dang xuống tay với ngươi? Muốn ngươi chết?
- Mà lúc này đây, dù có nói thì cũng không đủ xoay chuyển càn khôn. Cho nên... Ngươi lựa chọn ẩn giấu thân phận cho ta?
Vân Dương nghĩ tới nghĩ lui, lại vẫn không nghĩ tới.
Cũng không phải không nghĩ tới vì sao Tất tiên sinh phải giấu thân phận cho hắn. Tất tiên sinh tự vẫn, trước khi chết còn nở nụ cười giải thoát, nhưng vì sao Tất tiên sinh lại biết hắn là Vân Tôn!