Ta Là Chí Tôn
Chương 674 : Phục kích không đáng có
Ngày đăng: 09:07 30/04/20
Nếu Tất tiên sinh sớm đã biết hắn là Vân Tôn, như vậy khi phái người đến ám sát hắn, tuyệt đối sẽ không chỉ phái có mười sáu người kia tới, thậm chí khi đó kêu gọi Niên tiên sinh tự mình động thủ cũng là chuyện bình thường.
Như vậy đến cùng là vì cái gì?
Hoặc có thể nói, Tất tiên sinh biết thân phận của hắn từ lúc nào?!
Vân Dương cảm thấy trước mắt là một màn sương mù dày đặc!
Nhưng mà lại có một cảm giác rất rõ rệt: Chỉ cần hắn vén được sương mù trước mắt, như vậy chính là một mảnh trời xanh sáng sủa, không còn gì trở ngại!
Nhưng phải làm sao mới có thể vén lên đây?
Nhìn bàn cờ trước mắt, vuốt ve kỳ phổ trên tay, chau mày, im lặng thật lâu.
...
Ở một nơi khác.
Lăng Tiêu Túy cùng Độc Cô Sầu song kiếm hợp bích, liều mạng lao xuống từ một đỉnh núi.
Lăng Tiêu Túy cõng Phượng Huyền Ca, Độc Cô Sầu cõng Thiên Vấn Cố Trà Lương.
Hai người Phượng Huyền Ca cùng Thiên Vấn đã sớm tràn đầy máu tươi, mình đầy thương tích, Cố Trà Lương còn có thể ráng chống đỡ, bảo trì thành tỉnh, còn Phượng Huyền Ca lúc này đã hôn mê bất tỉnh.
- Nhất định phải nhanh chóng xuống núi!
Thanh âm của Thiên Vấn vang lên yếu ớt:
- Phía dưới kia có một mảnh sơn lâm, có thể che lấp thiên cơ... Chạy tới đó mới có thể có sinh cơ, mới có tư cách nói tới chuyện khác!
Lúc này, trước ngực Độc Cô Sầu cũng đã loang lỗ máu tươi, gật đầu đáp ứng, tốc độ lại tăng thêm một phần.
Trước đó, tứ đại cao thủ thiết lập ván cục, tính toán Niên tiên sinh cùng người thần bí áo đen Lương Thương Hải, lúc đó chiếm hết thượng phong, thậm chí còn bố trí kế truy tung, thế nhưng bây giờ lại đột nhiên phản hãm thế yếu, hơn nữa còn như đang bị đuổi giết cực đoan?!
Đám án kỳ thực rất đơn giản, phía sau hai người, có trọn vẹn mười bảy mười tam bóng người, mỗi người đuổi giết đều như Ma Thần Địa Ngục, đuổi theo không bỏ, đám người này kết thành một mạch khí thế khổng lò, quấy trọn phong vân thành mảnh nhỏ.
Trên thế giới này, lại có nhiều cao thủ đỉnh tiêm đến vậy?
Sao trước đó lại chưa từng nghe nói qua a!
Nhìn thấy đội hình này, thân phận thiên hạ đệ nhất mà hai người đã và đang giữ có vẻ như không được danh xứng với thực cho lắm!
Tình hình như vậy, bốn người cản bản không thể dự định liều mạng, bởi liều mạng chính là muốn chế, chính là chịu chết, mà thực tình lúc này đã không còn cái gì ý muốn hoàn thành mục tiêu cố định nữa, trực tiếp quay người phá vây, tìm được đường sống mới là đúng đắn.
Tu vi Cố Trà Lương yếu hơn một bậc, cho nên trong quá trình phá vây bị đối phương thành công chặn đường, nếu không phải Độc Cô Sầu vẫn luôn chú ý, thi triển nhân kiếm hợp nhất mà ứng cứu, e là Thiên Vấn đã bị loạn kiếm chém chết, nhưng cuối cùng vẫn khó tránh khỏi trọng thương, vô lực tái chiến.
Về phần Phượng Huyền Ca còn càng thêm thê thảm, tu vi của hắn yếu nhất trong bốn người, trước đó lúc vây công Lương Thương Hải cũng là hắn bị thương nặng nhất, càng không trùng hợp, là hắn lại là người đi đầu, cho nên lúc rút lui lại tự nhiên biến thành người đoạn hậu. Nhưng vô luận là tình trạng cơ thể hay là tu vi của Phượng Huyền Ca đều không thể đảm nhiệm được nhiệm vụ đoạn hậu, tùy tiện một người của đối phương đều không phải là người mà hắn có thể đối phó.
Cho nên vừa mới bắt đầu, đã phải chịu một đao một kiếm ba quyền hai cước. Toàn bộ thân thể như bị đánh tan, Lăng Tiêu Túy liều mạng xuất đại chiêu, cưỡng ép lấy lực một người xông phá thế công của mười người, lúc này mới cõng được Phượng Huyền Ca ra.
Một đường liều mạng chạy đến đây.
- Trận phục kích này, quá ngoài ý muốn, quá đột ngột.
- Căn bản không nên tồn tại!
Lăng Tiêu Túy cùng Độc Cô Sầu đều là lão giang hồ, nhìn nhau một cái, lại tiếp tục cắm đầu chạy trốn.
Đang khi nói chuyện, hai người bọn hắn vẫn dùng tốc độ cực nhanh lọt vào một mảnh sương trắng, sau tầng sương trắng kia chính là một vách đá cao vạn trượng, người thường đừng nói là nhảy, chỉ cần nhìn xuống cũng thấy mất hồn, thế nhưng hai người lại không chút do dự, quyết đoán nhảy xuống.
Mười tám người đuổi theo phía sau đã lập tức nối gót xuất hiện, đồng loạt chạm đến rìa vách núi, nhưng cũng không có tiếp tục đuổi theo.
- Đến đây là đủ rồi chứ?
- Không kém nhiều lắm.
- Vậy trở về thôi!
- Ừm!