Ta Là Chí Tôn

Chương 675 : Đến cùng là ai?

Ngày đăng: 09:07 30/04/20


Phía dưới vách núi.



Độc Cô Sầu thở hồng hộc, Lăng Tiêu Túy cũng mệt như chó, tình huống còn kém hơn Độc Cô Sầu một phần, lúc trước hắn lấy lực một người cường ngạnh đối mười người, thực sự vượt quá cực hạn phụ tải của bản thân, mặc dù còn chưa đến mức dầu hết đèn tắt, thế nhưng cũng khó tránh nguyên khí đại thương.



Cơ hồ mỗi nhát thở, đều mang theo một mùi máu tanh.



- Hay là chúng ta chữa thương cho bọn họ trước, bằng không đợi trở về, e là không kịp duy trì.



Lăng Tiêu Túy nói.



- Được.



Lấy ra đan dược, hai người trực tiếp ngưng khí thành nước, rót vào trong miệng hai người Phượng Huyền Ca.



Cố Trà Lương kêu lên:



- Tự ta có thể uống... Ô...



Nhưng mà hai người Độc Cô Sầu không thèm để ý, trực tiếp cưỡng ép rót vào.



Sau đó hai người Độc Cô Sầu nghỉ ngơi một hồi, cảm giác hơi chút khôi phục, lại lần nữa dẫn hai người bỏ chạy, một đường chạy ra ngoài ba ngàn dặm, tìm được một cái sơn động bí ẩn để náu thân.



- Ở đây chúng ta có thể nghỉ ngơi một chút.



Tìm một chỗ bằng phẳng, thả hai người Phượng Huyền Ca xuống, Độc Cô Sầu cùng Lăng Tiêu Túy nháy mắt ra hiệu với nhau.



Hai người vừa thấp giọng trò chuyện, vừa bước ra ngoài.



- Trên người ta không có nhiều thuốc trị thương lắm, trên người ngươi còn có thuốc nào trị nội thương tốt một chút hay không?



- Thuốc trên người ta... Cũng không nhiều lắm, lúc đi nào nghĩ đến sẽ phải vậy a, bốn người chúng ta liên thủ mà lại rơi vào cái nước này...



- Được rồi, hai ta ngươi trái ta phải thử tìm xung quanh xem, mảnh sơn lâm này dị tưởng hiểm ác, biết đâu lại có thiên tài địa bảo? Thử chút thời vận cũng hay.



- Được, vậy chúng ta thử tìm chút xem sao.



Sau khi ra ngoài, hai người cũng không có “Ngươi trái ta phải” mà đi tìm, mà lại đi vòng một vòng, sau đó lại ghé vào cùng một chỗ, hiển nhiên muốn lén lút làm gì đó.



Nơi bọn hắn tụ lại, cách sơn động chừng mấy chục dặm đường.



- Ngươi cảm thấy, là ai?
Sau đó mỗi người đều tận chức trách của mình, mỗi người chiếu cố một người, chữa thương, vận công thông máu, sau nửa ngày, Phượng Huyền Ca cùng Cố Trà Lương mới lần lượt tỉnh lại, mặt đầy ai oán, đau đến không muốn sosongs.



Phượng Huyền Ca bắt đầu trách Cố Trà Lương, oán khí tràn đầy:



- Thiên Vấn tiên sinh, ngươi được thiên hạ tôn là đệ nhất thần tính, biết chuyện ngàn năm trước, tính chuyện ngàn năm sau. Thế sao lại còn đem chúng ta cắm đầu vào một cái bẫy rập, thực đúng là hiếm có mà.



Cố Trà Lương đỏ mặt tía tai giải thích:



- Trước khi đến, ta đã tính quẻ cho tất cả chúng ta, tất cả đều không hề có khí tượng gặp họa sát thân, chớ nói chi nguy hiểm đến tính mạng. Tình huống hiện tại, không phải cũng phù hợp sao?!



Phượng Huyền Ca giận tím mặt, nhe răng trợn mắt:



- Phù hợp cái rắm? Ta hỏi ngươi, cái gì là họa sát thân? Hả? Ngươi nhìn người ta xem? Còn có chỗ nào lành lặn không? Cái này còn chưa tính là họa sát thân hả? Chẳng lẽ mất đầu rồi mới tính là họa sát thân?



Cố Trà Lương cứng họng, nửa ngày mới cố gắng cưỡng từ đoạt lý:



- Dù sao chúng ta cũng chưa chết, đó chính là không có nguy hiểm đến tính mạng, cái này có gì sai sao?



Lửa giận của Phượng Huyền Ca càng thêm thịnh:



- Nếu không phải có Lăng Tiêu Túy cùng Độc Cô Sầu liều mạng, hai ta còn có thể sống tới giờ không?



Cố Trà Lương khẽ đảo ánh mắt:



- Gặp dữ hóa lành, gặp nạn thành tường, là chuyện tốt có biết không? Hơn nữa... Ngươi được người ta cứu mạng, trước tiên nên cảm ơn mới đúng!



Phượng Huyền Ca há hốc mồm, ế trụ, hậm hực:



- Ngươi cảm ơn chưa?



Chợt xoay người, trịnh trọng nói với Lăng Tiêu Túy cùng Độc Cô Sầu:



- Hai vị huynh đệ, đa ta! Vậy, sau khi trở về, ta sẽ tặng các ngươi vài hũ rượu ngon.



Lăng Tiêu Túy cười ha ha:



- Vậy ta chờ, rượu ngon của Tửu Thần, ngẫm thôi cũng muốn chảy nước miếng, trước đó uống một ít, giờ gần đây nửa đêm tỉnh mộng, vẫn thấy trong miệng lưu hương.



Độc Cô Sầu cũng cười cười, ánh mắt nhìn Cố Trà Lương, ẩn ẩn mang theo mấy phần hàn ý.