Ta Là Chí Tôn

Chương 678 : Ngô Ảnh!

Ngày đăng: 09:08 30/04/20


Sau đó, trong tòa tiểu viện này dâng lên từng luồng khói xanh lượn lờ, còn có mùi hương của nhang nến.



Cùng với mùi rượu mạnh nồng nặc.



Tựa như... Ngô đại nhân đang tế điện người nào đó sao?



Mỗi người trong Quân bộ, đều là, từng là binh sĩ bách chiến sa trường, nào có thể không hiểu được chuyện gì đang xảy ra bên trong?



Đám người đều thầm biết rõ, cùng đó là một nỗi băn khoan.



Bởi...



Qua bao năm nay, tướng quân từ Quân bộ ra ngoài chiến tử không biết bao nhiêu ngàn người, thế nhưng cho tới giờ vẫn chưa từng thấy Ngô Ảnh đại nhân tế điện cho bất cứ ai.



Tựa như hắn cứ mãi lạnh lùng, hết thảy tình cảm trong nhân thế đều không có quan hệ gì với hắn.



Nhưng sao hôm nay, trong cái thời gian mà chiến sự đã kết thúc, lại đột nhiên thắp nến thắp hương.



Người được tế điện là ai?



Lại có ai, có thể khiến cho người vô tình lạnh lẽo này cờ trống tế điện?



Đám người hiếu kỳ thì hiếu kỳ, thế nhưng tuyệt không có ai tới xem xét, bởi vì không người nào dám hỏi!



Bọn hắn đều là người làm việc quanh đây, nên đều tương đối hiểu rõ tính tình vị đại lão Ngô Ảnh này.



Ngươi hỏi, hắn cũng không trả lời, chỉ dùng ánh mắt chết chóc kia nhìn ngươi.



Không nói một lời.



Cuối cùng, ngươi sẽ bị ánh mắt chết chóc kia nhìn đến phát hoảng, linh hồn run rẩy mà chạy trối chết, hơn nữa nửa đêm về sẽ còn nằm mơ ác mộng, thời gian tới sẽ khó mà an nghỉ tốt.



Điều này tuyệt không phải thêu dệt vô căn cứ, mà đó là kinh nghiệm truyền lại!



Tiếng thở dài trong viện vẫn tiếp tục, chỉ là đã nhẹ đi nhiều.
Hắn ngẩng đầu, nghiêng đầu, cẩn thận lắng nghe, sau đó nhàn nhạt nói:



- Vân Tôn đại nhân, nếu ngài đã tới, ngại gì không xuống đây.



Ánh mắt hắn, lặng yên tập trung về bên trái, tại đỉnh một cây đại thủ.



Chỗ đó, có một mảnh mây khói lượn lờ, bay tới bay lui.



Hắn vừa nói xong, mây khói bên kia đã bắt đầu chuyển động, chậm rãi phiêu dật đến chỗ trống bên hắn, sau một cái xoay tròn, một người áo đen bịt mặt cứ vậy mà xuất hiện.



Cửu Tôn Vân Tôn!



Ngô Ảnh nhìn thấy người bóng đen từ không sinh có, dần dần ngưng tụ thành hình người, con ngươi như quỷ hỏa của hắn lại không có bất kỳ ba động, so với ánh mắt rét lạnh bình thương, nay lại còn thêm lạnh lùng nghiêm nghị.



Bầu không khí sâm nghiêm, Ngô Ảnh vẫn trấn định, thanh âm chát chát vang lên:



- Vân Tôn đại nhân quả là xuất quỷ nhập thần, nếu không phải tâm ta đã sớm định, chỉ sợ cũng khó mà cảm nhận được chút dị dạng này, không thể nhận ra là đại nhân đến.



Vân Dương hừ một tiếng, thản nhiên nói:



- Ngô Ảnh, ngươi có biết ta vẫn luôn rất tán thưởng ngươi, không, phải nói là tôn kính mới càng thêm thỏa đáng, nếu không phải sự thật mồn một trước mắt, ta cũng không thể nghĩ ra, người ẩn núp sâu nhất trong Ngọc Đường, lại chính là người, lúc mới bắt đầu, ta còn hy vọng phán định của ta là sai, cái gọi là sự thật cũng chỉ là mê cục mà địch nhân muốn mê hoặc ta, thế nhưng, sự thật chính là sự thật, dù không chịu tin tưởng, không muốn tin tưởng thì vẫn không thể không tin!



Ngô Ảnh cười chát chát, lặng lẽ nói:



- Vân Tôn đại nhân, ngươi nói như vậy, là muốn ta nói nỗi khổ trong lòng.



Vân Dương nói:



- Ồ?



Ngô Ảnh nhẹ nhàng cười cười, thanh âm càng thêm mờ mịt:



- Đưa mắt khắp Ngọc Đường, người mà ta tôn trọng nhất, thưởng thức nhất, cũng thích nhất chính là Cửu Tôn các ngươi, chín người. Nếu nói sâu hơn chút nữa, trong chín người, người mà ta tôn trọng nhất, sùng kính nhất chính là Vân Tôn đại nhân.