Ta Là Chí Tôn

Chương 679 : Ngụy biện

Ngày đăng: 09:08 30/04/20


Vân Dương cười một tiếng trào phúng:



- Bởi vì thích nên mới đấy chúng ta vào Địa Ngục? Ngươi không phải sẽ còn muốn nói, bởi vì rất yêu thích nhưng lại không cách nào đạt được, nên dứt khoát hủy diệt?!



Ngô Ảnh trịnh trọng nói:



- Cũng không phải, hạ quan làm việc tuy bỉ ổi, có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào, thế nhưng vẫn biết phân biệt, chư vị đại nhân vì nước vì dân, dùng hết khả năng của mình để chinh chiến thiên hạ. Là nam tử tốt nhất trên đời, ta tôn kính các vị từ tận đáy lòng, tuyệt không giải dối.



- Năm đó tại trận hà đông, chư vị đại nhân ngàn dặm tiếp viện, huyết chiến bốn ngày đêm, rốt cục đánh lui quân địch, cũng bởi vậy mà cứu được ba mươi vạn bách tính Ngọc Đường, giúp bọn hắn không bị địch quốc chà đạp, trong số đó, có tộc nhân của ta.



Ngô Ảnh nặng nề:



- Chỉ riêng điểm này, Ngô Ảnh đã coi chư vị đại nhân như là ân nhân của ta, bây giờ nhìn thấy ân nhân trước mắt, còn xin cho ta được cúi đầu.



Nói xong, lại thực sự vung áo bào, đoan chính quỳ trên mặt đất, dập đầu vang thành tiếng.



Vân Dương: “...”



Trong lúc nhất thời, có chút ngơ ngác, không biết làm thế nào cho phải.



Vân Dương từng nghĩ vô số tình huống, lại duy chỉ không nghĩ tới tình huống trước mắt này.
- Mặc dù ta tin tưởng thì sao, dù đó là sự thật thì sao? Dùng lời ngươi nói, ngươi làm vậy chính là bổn phận thần dân Ngọc Đường, với triều đường thì cũng là chức trách của ngươi! Làm con dân Ngọc Đường, nếu cầm bổng lộc, vô luận về công về tư thì ngươi đều phải toàn tâm toàn ý làm việc vì nước vì dân. Cái này, sao có thể nói là bồi thường!



Ngô Ảnh an tường nói:



- Luận điệu của Vân Tôn đại nhân thích hợp cho tuyệt đại đa số bách tính Ngọc Đường, đối với bọn hắn, đúng là như thế, một khi làm sai, chính là đại tội muôn chết cũng không gột sạch, nhưng ta vốn không thuộc loại này, dù sao có có rất nhiều người cũng được hưởng bổng lộc như ta, nhưng ai dám nói, có thể làm tốt hơn ta, cho dù là thu lão nguyên soái, phương lão thái úy ở đây, ta cũng dám nói lời này!



Vân Dương cười ha ha:



- Lời Ngô soái nói, dù bản tôn muốn gạt bỏ, nhưng thực khó mà phủ nhận, dù sao bản tôn cũng không thể bỏ qua lương tâm mà ăn nói bừa bãi, cho nên nói, Ngô soái thực rất đáng gờm. Nhưng mà dựa theo logic của ngươi, bản tôn lại không khỏi nghĩ đến, toàn bộ thiên hạ này, cũng không ai có thể làm tốt hơn ta ở một số phương diện. Như vậy... Có phải ta có thể tùy ý làm vừa, diệt thế cũng không ngại?



Ngô Ảnh lẳng lặng nói:



- Xem ra Vân Tôn đại nhân vẫn chưa hiểu ý ta, ta chỉ có thể nói, Vân Tôn đại nhân há có thế đánh đồng với loại tiểu nhân như ta. Lý do của ta, xét đến cùng cũng chỉ là tự lấy cớ. Bởi vì ta cần tìm một cái cờ, tạm lừa gạt bản thân, nếu không, chỉ riêng nội tâm tự dày bò, cũng đủ khiến ta không thể tiếp tục được nữa.



- Có cái cớ này, tối thiểu có thể khiến ta cảm giác được, mặc dù ta làm sai, nhưng ta còn lý do tiếp tục. Dù sao có ta ở Ngọc Đường... Lợi nhiều hơn hại, có còn hơn không, đây tuy là ảo giác của ta, nhưng lại là hiện thực ở Ngọc Đường!



Ngô Ảnh nói:



- Vân Tôn đại nhân, ngài nghĩ sao?