Ta Là Chí Tôn
Chương 7 : Ta có Đao Hạ Vô Tình Thiên!
Ngày đăng: 08:58 30/04/20
(Dưới đao của ta, là một mảnh trời chí công vô tư)
Dịch giả: Thiều Bàn Tử
Đối với vị đại mỹ nhân danh tiếng vang xa này, mấy tên lưu manh bọn họ đều vô cùng nhớ thương. Nhưng, uy danh của Vương Trang truyền xa, quyền lực cao cả, ghét ác như cừu. Có hắn ở đây, không ai dám nhìn thẳng vị phu nhân này chứ đừng nói là đụng chạm.
Hiện tại thì tốt rồi, tên hỗn đản Vương Trang kia rốt cục đã chết.
Chết trên chiến trường.
Đã chết rồi!
Mà hiện tại, tế lễ đại điển đã qua, đã tra rõ mọi việc, cũng đã bắt được gian tế, tất cả mọi việc đã sóng im biển lặng rồi.
Tâm tư đám lưu manh này lập tức trở nên thoải mái.
Lão giả kia tức giận đến toàn thân phát run, nổ đom đóm mắt nói: “ Các ngươi còn có liêm sỉ hay không, hay lương tâm đã bị chó ăn cả rồi? Vương Trang vì nước chinh chiến, thi cốt chưa lạnh, vậy mà lúc này các ngươi còn đến đây ức hiếp quả phụ của hắn! Vương Báo, ngươi sẽ chết không được yên lành!”
Vương Báo nhe răng cười một tiếng, hắn le lưỡi ra liếm môi trên, cười lạnh nói: “Ta sẽ chết không yên lành, cũng không cần nhọc Giả lão đầu ngươi phải bận tâm, ngược lại tên Vương Trang kia... Mới là người chết không yên lành. Giả lão đầu, ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi không tránh ra, đến ngươi lão tử cũng đánh!”
Nói xong, thân thế hắn tiến lên phía trước, đưa tay sờ lên khuôn mặt của Quyên nhi, cất tiếng nói: “Quyên nhi, ngươi nói xem ngươi theo tên quỷ nghèo Vương Trang này, có chỗ tốt gì chứ? Bây giờ, hắn không chỉ là quỷ nghèo, mà còn là quỷ chết luôn rồi... Ngươi nếu như lúc trước đồng ý đi theo ta, thì sao có chuyện như hôm nay? Mấy năm này, tâm tư ta đối với ngươi...”
Quyên nhi ánh mắt phẫn hận đến cực điểm nhìn Vương Báo, nghiến lợi nói: “Vương Báo, ngươi sẽ chết không yên lành!”
Vương Báo nhe răng cười một tiếng: “Lão tử trước kia không thể động vào ngươi, nhưng hiện tại... Ta sẽ chết không yên lành? Tối nay, ta sẽ cho ngươi khoái hoạt tới chết!”
Một tiếng cười quái dị phát ra từ hư vô.
Đột nhiên.
Trong bóng tối, một thanh âm nặng nề vang lên: “Vương Báo, buổi tối hôm nay, ta liền cho các ngươi khoái hoạt đến chết!”
Khi nói câu này, Vân Dương mặc một thân áo tím đậm, từ trong hư không xuất hiện bên ngõ hẻm.
Hắn xuất hiện chắn trước người Quyên nhi, ngăn trở ánh mắt của Vương Báo.
Hai đạo ánh mắt đầy băng lãnh nhìn tới.
Trong lòng Vân Dương lửa giận trùng thiên, cơ hồ muốn bạo tạc cơ thể hắn. Sát ý trong lòng hắn bây giờ đã không có cách nào ngăn chặn được. Tướng sĩ đổ máu sa trường, bách chiến mà chết. Nhưng ở hậu phương mà bọn hắn đang liều mạng bảo vệ, thế mà có người dám ức hiếp người nhà của bọn hắn?!
Trong miệng Vương Báo phát ra tiếng kêu đau đớn, thanh âm nghẹn ngào cầu xin tha thứ: “Hảo hán tha mạng... Chúng ta, chúng ta chính là môn hạ của Thanh Xà bang, hết thảy, hết thảy đều có thể thương lượng...”
“Thanh Xà bang?”
Thế mà còn có bang phái? Vân Dương trong mắt hàn quang lóe lên: “Đứng lên, đi theo ta! Ta thật sự muốn lãnh giáo một chút, Thanh Xà bang này rốt cuộc là cái thứ gì!” Hắn quay đầu, đối với Quyên nhi gật đầu chào nói: “Các ngươi tạm trở về đi, việc này không liên quan tới các ngươi.”
Quyên nhi kinh ngạc nhìn hắn, đột nhiên trên mặt kích động nói: “Ngươi... Là Vương Trang huynh đệ?”
Vân Dương trầm mặc một chút, nói: “Yên tâm, về sau, sẽ không bao giờ có ai dám khi dễ gia quyến của tướng sĩ!”
Hắn không trả lời thẳng, mà là trực tiếp quay người, áp giải bốn tên lưu manh vào một cái biệt viện hoang phế, đem đại môn đóng lại.
“Thanh Xà bang, bang chủ là ai? Bao nhiêu người? Tổng đà ở đâu?”
Bọn người Vương Báo toàn thân đau đớn muốn chết, nhưng lại không dám lãnh đạm chút nào, trả lời cực nhanh.
Trước mắt những người này, hắn quả thực là Ác Ma.
Bọn hắn không hoài nghi chút nào, bản thân chỉ cần trả lời chậm một chút, sẽ bị gia hỏa này đánh chết tại chỗ.
Hỏi qua hết thảy một lần, trên mặt Vân Dương lộ ra ý cười: “Thanh Xà bang... Hắc hắc, chớ có nói một cái Thanh Xà bang nho nhỏ, xem như các ngươi là thái tử của đương kim hoàng thượng, dám ức hiếp quả phụ tướng sĩ như thế, trong tay ta cũng chỉ có một con đường chết!”
Rời khỏi chỗ đó, chính là vì để tránh cho Quyên nhi chọc phải phiền phức, cũng là vì hắn muốn moi chút tin tức của cái gọi là Thanh Xà bang này. Nếu đã biết rõ, thì không còn chỗ cố kỵ nữa rồi!
Vân Dương sát ý như bão táp.
Một đạo sáng như tuyết thoáng hiện.
Máu me tung tóe!
Bốn cái đầu người, chỉnh tề rơi xuống đất.
Thanh âm Vân Dương vang lên lạnh lẽo.
“Thế gian dơ bẩn trừ không hết, ta có Đao Hạ Vô Tình Thiên!”
“ Huynh đệ trên chiến trường, đồng sinh cộng tử. Khi chiến đấu, tất cả như anh em một nhà. Giết một mình ta, như giết cha ta. Nhục một mình ta, như nhục mẹ ta. Vương pháp khó chịu, hình luật khó từ. Trong tay có đao, trong lòng có nghĩa. Để ta phát hiện, giết không lưu tình! Rút đao vô hối, không thẹn kiếp này.”