Ta Là Chí Tôn

Chương 6 : Thế gian dơ bẩn khi nào mới hết!

Ngày đăng: 08:58 30/04/20


(Tội ác trên thế giới khi nào mới hết)



Thiên Đường thành.



Ngọc Đường đế quốc đô thành. Đây được coi là một thành phố lớn tính trên toàn bộ Thiên Huyền đại lục.



Tính cả cư dân xung quanh đô thành, có tới hơn tám triệu người.



Tường thành cao dày, dễ thủ khó công.



Lúc này đây, bên trong thành lớn cư ngụ mấy triệu người này, nhạc buồn nổi lên khắp nơi, đập vào mắt là vô số đám người từ bốn phương tám hướng dần dần xuất hiện, xếp thành từng hàng dài tựa trường long, hướng về trung tâm Thiên Đường thành mà tới.



Ở đó, là quảng trường Thiên Đường.



Thiên Đường quảng trường, là quảng trường to lớn nhất trong vô số thành thị được toàn bộ Thiên Huyền đại lục công nhận!



Năm đó khai quốc chi quân Ngọc Đường đế quốc tự mình hạ chiếu xây dựng. Ngày thường, nó được dùng làm Luyện Binh tràng. Nhưng vào lúc đặc thù, nó sẽ mở ra đối với dân chúng, thì lại là Thiên Đường quảng trường.



Lúc trước, khai quốc hoàng đế bệ hạ từng nói một câu.



“Tất cả tướng sĩ luyện binh trong quảng trường này bất kể là hiện tại hay là tương lai, dù chiến tử trên chiến trường, đều là Thiên Đường chi khách! Vĩnh viễn không trầm luân, anh linh vĩnh tại!”



Thế là, quảng trường Thiên Đường liền xuất hiện. Kỳ thật lúc mới bắt đầu nó gọi là “Võ An quảng trường”. Nhưng sau một đoạn thời gian, liền đổi thành Thiên Đường quảng trường. Đồng thời, nguyên bản cái tên “Võ An thành” Này cũng dần dần biến mất, biến thành Thiên Đường thành.



Vô số người như thủy triều từ bốn phương tám hướng tràn vào Thiên Đường quảng trường.



Mỗi người đều mang theo một gương mặt thành kính, có người đeo hoa trắng, cũng có người buộc hắc sa lên trên cánh tay. Hoặc mang theo một chùm hoa tươi. Hương nến các loại đồ vật dùng cho tế điện càng là vô số.



Ngày hôm nay không phải tế điện bình thường.



Mà là lấy toàn bộ danh nghĩa của quốc gia, để tế điện tất cả anh linh chiến tử trên chiến trường!



Nhất là Cửu Tôn!



Danh tự thần bí, tổ hợp thần bí.



Chín vị anh hùng thần bí. Không ai biết, bọn hắn họ tên là gì. Cũng không người nào biết, bọn hắn trông như thế nào. Nhưng, tất cả đều biết, chín người này, chính là cơ mật tối cao nhất của Ngọc Đường đế quốc. Cũng chính là thủ hộ thần che trở toàn bộ Ngọc Đường đế quốc.



Vô số lần quốc gia chinh chiến, vào thời khắc mấu chốt luôn có thân ảnh Cửu Tôn xuất hiện. Chỉ cần Cửu Tôn xuất hiện, mặc kệ là chiến tranh nguy hiểm cỡ nào, đều có thể biến nguy thành an.



Bọn hắn chính là tồn tại cam đoan thắng lợi trên chiến trường!



Nhưng vào năm ngoái, ngày mùng chín tháng ba. Ngày này, tất cả người Ngọc Đường Quốc đều sẽ không quên.



Bởi vì ngày đó, bọn hắn đã mất đi Cửu Tôn!



Khi mà Cửu Tôn suất lĩnh 800 tráng sĩ, chấp hành nhiệm vụ tuyệt mật, bị người ta lập kế chặn giết tại Thiên Huyền nhai. 809 người, không một ai may mắn sống sót.



Đây vốn là một nhiệm vụ tuyệt mật, nhưng, lại không rõ tại sao lại để tin tức tiết lộ ra ngoài... Vì trận đó, Ngọc Đường đế quốc đã dày công điều tra cả năm trời!



Trên quảng trường.



Vô số tướng quân, vô số lão binh lệ nóng doanh tròng nhìn trung tâm Thiên Đường quảng trường, nới chín tòa bia kỷ niệm đứng sừng sững cao lớn, liền kề cùng một chỗ.



Tựa như chín người đó, vẫn vai sánh vai đứng ở chỗ này như ngày xưa.



Khi bọn hắn còn sống, cùng nhau chiến đấu, cùng nhau hỉ nộ ái ố. Bây giờ chết đi, cũng vình viễn ở cùng nhau.



Trong đám người, thanh âm nghẹn ngào trầm thấp vang lên. Thanh âm đến từ hướng tây bắc quảng trường, bên kia là tàn quân căn cứ. Vô số lão binh an dưỡng quãng đời còn lại, ai nấy một thân có tàn tật nhưng vẫn đứng ở nơi này ai nấy đứng nghiêm kính cẩn!



Dù cho là những tàn quân mất cả hai chân, y nguyên ngồi thẳng tắp. Đối mặt anh hùng ân nhân của mình, sự tôn kính được phát ra từ trong nội tâm bọn hắn!




“Hừ, khi Vương Trang còn sống, chúng ta đều bị hắn khi dễ, bây giờ, cũng là lúc phong thủy luân chuyển a...” Đại hán cầm đầu nuốt nước miếng một cái: “Không thể không nói, lão bà của tên hỗn đản Vương Trang này, dáng dấp thật con mẹ nó ngon a... Nhất là hiện tại với bộ dáng nhu nhược bi thương này, càng làm cho ta tâm động, thân thể bé nhỏ, yêu kiều, e ấp kia... Hắc hắc...”



“Hắc hắc hắc...” Ba người khác cùng phát ra tiếng cười hèn mọn.



Bốn người đi qua bên người Vân Dương mà không biết, chúng đã có sãn bốn cái vé đi tử môn quan.



Vân Dương hít một hơi thật sâu, ngưng mắt hướng về quảng trường quan sát, tựa hồ có thể nhìn thấy, có vô số ánh mắt đang lẳng lặng mà nhìn hắn.



Trong những con mắt kia, có cái gì đó như là đang nhắc nhở.



Hắn dùng sức gật đầu, bờ môi mỏng nhấp một chút, lẳng lặng quay người. Tay áo nhẹ nhàng đung đưa, lẳng lặng đi phía sau mấy tên lưu manh.



Mặc kệ thời đại nào chăng nữa, luôn có chút dơ dáy bẩn thỉu tồn tại! Trong lòng Vân Dương sát ý ngập trời. Nếu thật sự như vậy, liền để hắn giết sạch toàn bộ đi!



Con đường càng đi càng hoang vu vắng vẻ.



Từ từ hướng tới biên giới Thiên Đường thành. Bốn phía cũng ngày càng âm trầm.



Thiếu phụ từng bước một vô ý thức dịch chuyển về phía trước, nàng căn bản không nghĩ mình bây giờ đang đi về phương nào, cũng chả biết tiếp đó sẽ đi đến đâu...



Nếu không phải có người nâng đỡ, chỉ sợ đã sớm hôn mê ngã trên mặt đất.



Tới gần.



Phương xa có ánh đèn đuốc mơ hồ, yếu ớt lấp lóe.



Đó là nhà của nàng.



Nhưng... Bây giờ không đã không còn trượng phu, nơi này còn có thể coi là nhà sao? Một năm a, Vương Trang, chàng ở dưới đất, vẫn khỏe chứ? Nếu không phải vì chiếu cố nữ nhi của chúng ta, thiếp đã sớm đi tìm chàng...



Một mình thiếp sống như thế, mệt mỏi quá, mệt mỏi quá chàng có biết không?



Khi nàng chuẩn bị đi qua một con đường tắt, đột nhiên một tiếng cười quái dị vang lên sau lưng, cảm giác như khi đang ở trong hoang sơn dã lĩnh đột nhiên nghe được tiếng cú mèo kêu.



“Nha... Tiểu nương tử, chớ có đi nhanh như vậy a...” Một cái thanh âm âm dương quái khí làm cho người thấy phản cảm: “Quay lại để đại gia thưởng thức... Chậc chậc... Tư thái này... Thật khiến cho người ta tiêu hồn...”



Thiếu phụ vẫn mắt điếc tai ngơ, đờ đẫn di chuyển về phía trước.



Đột nhiên nhoáng một cái, bốn tên đại hán ác hình ác trạng choàng vai bá cổ nhau, ngăn cản đường đi phía trước, nụ cười theo kiểu cười trên nỗi đau của người khác.



“Nha... Đêm tối không thấy đường... Đây không phải là Quyên nhi phu nhân của tướng quân Vương Trang sao? Chậc chậc... Trách không được quyến rũ như thế, hắc hắc... Nha... Quyên nhi, ngươi ngươi ngươi... Ngươi sao vậy? Làm sao trên đầu lại đeo hoa trắng rồi? Sao a? Nghe nói Vương Trang tướng quân uy phong lẫm lẫm của chúng ta, hiện tại đã biến thành một tên tử quỷ rồi? Thật là đáng tiếc...”



Câu nói này vô cùng độc ác, đánh thẳng vào tâm thần thiếu phụ.



Hai người một phụ một lão dừng lại.



Lão giả Đỡ nàng lập tức tức giận đến toàn thân run rẩy: “Vương Báo! Ngươi muốn làm gì? Còn không mau tránh ra!”



Đại hán Vương Báo dẫn đầu phía đối diện cười hắc hắc cười: “Tránh ra? Dựa vào cái gì muốn ta nhường đường? Vương Trang khi còn sống có thẻ để lão tử tránh ra, lão tử cho hắn mặt mũi, nhưng bây giờ... Hắn biến thành quỷ đều ròng rã một năm trời, chỉ bằng người cũng muốn để lão tử tránh ra?”



Hắn cười ha ha một tiếng, đổi giọng nói: “Bất quá... Không thể không nói... Bộ trang phục này của Quyên nhi... Thật đúng là có một phong vị đặc biệt a, khóc khiến mắt đều sưng lên, ta thấy mà đau lòng muốn chết... Quyên nhi, Vương Trang không thương ngươi, để ca ca tới yêu ngươi...”



Lão giả ngăn trở trước người thiếu phụ, nghiêm nghị nói: “Vương Báo, trượng phu của Quyên nhi vì Ngọc Đường Quốc chinh chiến mà chết, hắn bảo vệ quốc gia, không màng sống chết, chính là quốc gia anh hùng. Ngươi chịu sự bảo hộ của vô số anh hùng mới được an gia lạc nghiệp, vậy mà nói chuyện như thế, còn có một điểm lương tâm nữa hay không?”



Vương Báo hắc hắc nhe răng cười: “Anh hùng? Ha ha, ai bảo hắn đi đánh trận? Ta cũng không nhờ hắn a! Hắn cũng không phải chiến tử vì ta, cái gì anh hùng? Trước mặt ta hết thẩy đều là rắm chó!”



Dương cái bộ răng nham nhở Vương Báo cười nói: “Tên tử quỷ Vương Trang kia, khi còn sống, ép các huynh đệ chúng ta không thở nổi, cái này cũng không được vcái kia không xong, lão tử đã sớm muốn giết hắn, hiện tại hắn cũng đã chết, vừa hay a! Hắc hắc, khi hắn còn sống ta không làm gì được. Nhưng hiện tại hắn đã chết! Hắn chết, lão tử liền muốn chơi lão bà hắn, xem hắn còn có thể lại đến đánh ta hay không, ha ha ha...”



Dịch: xonevictory