Ta Là Chí Tôn

Chương 700 : Nợ máu trả bằng máu!

Ngày đăng: 09:08 30/04/20


- Vân Tôn đại nhân!



Vương Trường Phong đột nhiên hét lớn một tiếng:



- Lão hủ có lời muốn nói!



Thanh âm như lôi chấn, đinh tai nhức óc, thế nhưng Vân Dương vẫn không ngừng hoành tảo, không chút ý ngừng.



Công kích quỷ dị hữu hình vô chất không sợ bất cứ ngăn cản, Thiên Ý đao pháp độc bộ thiên hạ, lại có Thiên Ý Chi Đao không gì không pá. Tổng hợp lại tạo ra công kích nhanh đến cực điểm, khiến cho Vân Dương như rồng vào biển rộng, hổ khiếu thâm sơn, không ai có thể ngăn cản, giết người như giết gà.



Giờ khắc này, nơi đây tuyệt đối là sân nhà của Vân Dương!



Liên tục xuất ra chín mươi chín đạo phong trảm, bảy tên đệ tử Ma Y phái như bị lăng trì róc thịt mà ngã xuống, thanh âm truyền ra:



- Vương Trường Phong, ngươi muốn nói gì thì cứ nói, dù bản tôn đang giết người, nhưng vẫn có thể nghe thấy, ngươi nói, sẽ không làm chậm trễ hành động của bản tôn đâu, yên tâm đi!



Bóng xám xoay tròn, lại nhào tới một bên khác, những nơi đi qua, vẫn đầy rẫy huyết quang, máu tươi vẩy thành sóng, sóng sau cao hơn sóng trước.



Vương Trường Phong lòng như tro nguội.



Kim câu vô kiên bất tồi trong tay hắn, người bạn từng trợ hắn chém bao địch nhân, đã vô số lần rơi vào người Vân Tôn.



Từ lần đầu tiên mừng rỡ, đến sau đó nghi hoặc không hiểu, lại đến cố gẳng uổng công, sau cùng là vô lực cùng tuyệt vọng, tất cả đều chứng minh một chuyện, đối với Vân Tôn kia, hắn, bất lực!



Chiến trường hiện tại, tựa như một đám người thường đối mặt với quỷ hồn. Đám người nhìn thì như người đông thế mạnh, nhưng sự thật lại dù cho có sức mạnh thông thiên, nhưng công kích đối với người ta lại hoàn toàn vô dụng.



Mắt thấy các đệ tử của mình chết thảm từng người một, lại không có lấy nửa biện pháp kìm lại, cảm giác hữu tâm vô lực đó, thực sự không nói nên lời.



Lần này Ma Y phái cử đến đây một trăm ba mươi người, tất cả đều là tinh nhuệ trong môn phái. Bản y là muốn cướp bảo đồ da rồng, nhưng hiện tại, còn chưa tới Thiên Đường thành, đã chết mất bốn mươi!



Hơn nữa, số lượng tử vong còn vẫn đang tăng trưởng.



Đao quang như tuyết, lóe sáng tung hoành, mỗi một ánh chớp xuất hiện, liền có một đạo huyết quang bay lên.



- Vân Tôn! Vân Tôn! Ngài tạm dừng tay, ta có chuyện muốn nói!



Cát Tổ Hằng cùng Vương Trường Phong tóc tai bù xù, sắc mặt trắng bệch, liên tiếp hô quát, trong âm thanh đã chất đầy năn nỉ.
- Thiết Cốt quan phá, cũng có phần các ngươi tham gia!



- Lúc này, ánh mắt ngàn vạn huynh đệ đang nhìn ta!



Vân Dương sâu kín nói:



- Anh linh bọn hắn còn chưa xa, còn đang tung bay trên bầu trời Thiên Đường thành.



- Trên lưng của ta, có thể cảm giác được ánh mắt bọn hắn, đang thúc dục ta báo thù rửa hận!



Bóng xám lóe lên, ánh mắt Vân Dương như hóa thành hai tía chớp lóe sáng trong sương mù dày đặc:



- Giờ khắc này, nợ máu các ngươi gây ra, chỉ dựa vào tính mệnh mấy người các ngươi, há có thể gánh được? Bồi thường được?!



- Coi như toàn bộ Ma Y phái các ngươi hủy diệt, vẫn còn chưa đủ, còn thiếu rất nhiều!



Vân Dương nhàn nhạt nói:



- Ta vừa nói qua, tu giả cao tâm cấm bước vào đại lục trannh bá, đây là thiết luật của Thiên Huyền, nếu như đã bước chân vào, vậy phải có một kết quả, Ngọc Đường ta chinh chiến bao năm, môn phái thế ngoại chưa từng tham dự. Các ngươi lại không tiếc vi phạm tổ huấn, nhảy vào đối địch với Ngọc Đường ta, nếu cuối cùng mà còn có thể lưu lại truyền thừa, chẳng phải sẽ khiến càng nhiều người giữ lại chút may mắn?



- Ma Y phái?



Vân Dương hét lớn một tiếng:



- Hôm nay, tất diệt ngươi!



Vương Trường Phong cùng Cát Tổ Hằng thảm âm cười to:



- Ha ha ha ha... Ma Y phái, Ma Y phái...



Hai người bốn mắt đẫm lệ nhìn lại, vậy mà không nói gì, nói đến hiện tại, lời cũng đã tuyệt, thực sự không cần nói thêm gì nữa.



Quyết tâm của Vân Tôn, tựa thập vạn đại sơn, trùng điệp không thể rung chuyển.



Hôm nay Ma Y phái diệt, đã là điều tất nhiên.