Ta Là Chí Tôn
Chương 725 : Giúp ta một việc
Ngày đăng: 09:08 30/04/20
Khi mấy người Thu Kiếm Hàn nhận được thiệp mời, tất cả cùng kinh ngạc.
Cảm giác kinh ngạc khó nói nên lời này, cả đời mấy người cũng khó gặp mấy lần, nhưng hôm nay lại đột nhiên có cảm giác bị hù sợ.
Đời này của bọn hắn, thiệp mời từng nhận nhiều vô số kể, cho dù là đến từ hoàng thất quý tộc, thậm chí là đích thân Hoàng đế Bệ hạ mời, đối với bọn hắn mà nói cũng đều là chuyện bình thường. Nhưng người gửi thiệp mời hôm nay, lại là người mà cả đời bọn hắn cũng chưa từng nghĩ tới.
Thực sự không thể tưởng tượng nổi, người này, thế mà lại phát thiệp mời?!
- Lập tức đến!
Thu Lão Nguyên soái không nói hai lời, lập tức quyết định.
Phương Kình Thiên cùng Lãnh Đao Ngâm cũng đều phản ứng như thế.
Thậm chí, đáy lòng bọn hắn cùng hiện một cảm giác càn khôn điên đảo: Gia hỏa âm trầm như quỷ kia, thế mà lại phát thiệp mời? Có chuyện cần thương lượng?
Chẳng lẽ trời sắp sụp??
Trừ lý do này, e là khó mà dùng lý do khác để hiểu được!
Mấy lão già thầm nhủ.
“Cưới con trai lão tử hắn không đến, cháu trai ta thành thân hắn cũng ngó lơ, lần này, lại muốn làm gì?”
“Lần trước lão tử gần chết cũng không thấy hắn hé răng, sao lần này lại đưa thiệp mời?”
“Chẳng lẽ tên hỗn đản này điên rồi?”
Đây là lực ảnh hưởng của Ngô Ảnh, một tiếng hót kinh thiên hạ cũng không đủ để hình dung!
...
Ban đêm.
Ngô Ảnh ngồi ngay ngắn trước bàn.
Trước mặt là tứ Đại Nguyên soái, một lão phu nhân. Đều dùng ánh mắt quỷ dị nhìn hắn.
Sắc mặt Ngô Ảnh cứng đờ, không nói một lời.
Nửa ngày sau, năm người mới dần khó chịu, con mẹ nó, ngươi mời chúng ta tới, xong lại chẳng nói câu nào, ngươi muốn gì?
- Quỷ… ách, Ngô đại nhân.
Thu Kiếm Hàn suýt nữa nói ngoại hiệu “Quỷ tướng quân” mà bọn hắn đặt cho Ngô Ảnh, khẽ vuốt râu ria:
- Ngươi mời chúng ta tới, nhất định là có chuyện quan trọng a?
Ngô Ảnh nói:
- Ừm.
Mặc dù trước khi nhìn qua mấy cuốn sách, mấy vị lão tướng đều biết, trên một số mặt còn kém vị Quỷ tướng này, nhưng cuối cùng cũng đều tự kiềm thân phận, càng bởi quán tính ít phô trương, cho dù có tâm đề bạt vun trồng, cũng khó mà thực hiện.
Nhưng bây giờ, chân chính trải nghiệm năng lực của Ngô Ảnh, mấy vị đại lão đồng thời cùng hạ quyết tâm, bất kể là Ngô Ảnh có muốn lộ diện hay không, cũng phải xuất hiện trước mặt mọi người, đại tài như thế mà mai một đến tận nay, thực sự là lãng phí a!
Chờ đến khi Ngô Ảnh chủ động muốn bồi dưỡng học sinh, mấy vị đại lão trực tiếp vui vẻ ủng hộ, mừng rỡ như điên.
Về phần Ngô Ảnh có nói quá hay không, đạo nào cũng có thể truyền thụ, chúng đại lão cũng hoàn toàn không chất vấn, bởi trong những cuốn sách này của Ngô Ảnh, đã đủ chứng minh năng lực của hắn, sao lại có thể nghi ngờ, điều duy nhất cần làm, chính là ủng hộ, toàn lực ủng hộ!
Ngô Ảnh mơ to hai mắt, nói:
- Chuyện tuyển học sinh, ta có một ít yêu cầu, nhất định phải thỏa mãn mới bằng lòng dạy dỗ. Thứ nhất, gia thế phải trong sạch, thứ hai, nhân phẩm không được xấu. Thứ ba…
Nhiều vô số, phải có tới mười mấy cái yêu cầu.
Nhưng, mấy người Thu Kiếm Hàn lập tức một lời đáp ứng, không có nửa chữ không, ngay cả chút xíu chần chờ cũng không có, trực tiếp quyết đoán đáp ứng.
Ngược lại, Phương Kình Thiên lại chần chờ ngắt lời:
- Mấy đứa nhỏ nhà chúng ta, có thể tham dự tuyển bạt hay không?
Ngô Ảnh nói:
- Coi như con trai lưu manh, cũng có thể tham gia tuyển bạt.
Phương Kình Thiên không nhịn được mà ho khan một tiếng, có xúc động muốn động thủ. Cách đáp ứng của ngươi, cũng thực muốn gọi đòn mà?!
Thu Kiếm Hàn cùng Lãnh Đao Ngâm cùng phù một tiếng bật cười.
Thượng Quan lão phu nhân cũng rất tha thiết:
- Thượng Quan gia chúng ta…
Ngô Ảnh ngắt lời:
- Lão sư của mấy đứa nhỏ nhà ngươi, mạnh hơn ta.
Khóe miệng Thượng Quan lão phu nhân khẽ co quắp.
Cái này, thực không biết.
Ngô Ảnh nói tiếp:
- Đồ đệ của hắn, ta không dám đoạt.
Thượng Quan lão phu nhân ngạc nhiên.
Thu Kiếm Hàn cũng ngạc nhiên.
Trong những người ở đây, chỉ có Thu Kiếm Hàn biết thân phận Vân Dương, nhưng lời Ngô Ảnh nói… có chút ý vị thâm trường a.