Ta Là Chí Tôn
Chương 726 : Kiên trì của Thủy Vô Âm
Ngày đăng: 09:08 30/04/20
Có điều, lấy tài trí năng lực của Ngô Ảnh, giờ lại mở lớp thu đồ, nhiều thì không dám nói, nhưng muốn bồi dưỡng nửa giang sơn Ngọc Đường này tuyệt không thành vấn đề, chỉ nhìn mấy cuốn sách trước mắt này, liền có thể đủ để kết luận.
- Cụ thể cần mấy người?
Lãnh Đao Ngâm hỏi.
Ngô Ảnh thầm tính toán:
- Có thể đưa hai mươi người đến cho ta chọn, nhưng có thể để lại nhiều nhất không hơn mười người. Nhưng cuối cùng, ta có thể tuyển truyền nhân y bát, văn võ mỗi thứ một người.
- Hơi ít.
Thiết Tranh nói.
Ngô Ảnh liếc mắt:
- Hừ.
Mấy người đều hiểu ý hắn, đây là giảng dạy từ căn bản, không biết sẽ phải hao phía bao nhiêu tâm lực, mười người còn đã là số nhiều, nào có chuyện ít?
Nhưng Ngô Ảnh nói tiếp một câu:
- Ngoại trừ hai người cuối cùng ta chọn trúng, tám người mà ta loại ra kia, bảo thủ mà nói, muốn mục thủ một phương, cũng không thành vấn đề.
Năm người cùng sáng mắt.
- Có yêu cầu cụ thể gì không?
Tâm tư Thượng Quan lão phu nhân tướng đối tinh tế tỉ mỉ.
- Hai người mà ta coi trọng nhất, cần phải có căn bản trước đã.
Ngô Ảnh nói:
- Nếu không, chờ bọn hắn từng bước đi lên, như vậy thực quá tốn thời gian.
Điểm này, đám người không có dị nghị.
Điểm xuất phát cao hơn, yêu cầu này hoàn toàn hợp lý.
- Tám người khác, ngoại trừ yêu cầu nhân phẩm, những thứ khác không quan trọng.
Ngô Ảnh nói.
- Như vậy thì dễ làm.
Thu Kiếm Hàn tỏ thái độ ủng hộ:
- Mấy người chúng ta giúp ngươi làm chủ khảo. Về tính công chính, ngươi không cần lo.
Mấy người khác đều nhao nhao gật đầu.
- Như vậy phiền chư vị tương trợ.
Ngô Ảnh nhàn nhạt hành lễ:
Gia quyến số liệt sĩ kia, có thể ăn thêm mấy miếng cơm, dù sao cũng tốt hơn để đây phủ bụi.
Nếu trước ngày hôm nay, dù Thiết Tranh cùng mấy vị đại lão có biết Ngô Ảnh có số bạc như thế, cũng biết Ngô Ảnh sẽ không sử dụng, thì cũng sẽ không tùy tiện động vào. Nhưng bây giờ, lại hoàn toàn khác!
Ngay cả sở học cả đời mà Ngô Ảnh còn lấy ra truyền thụ được, thì chút bạc này lại đáng là gì!
Người độ lượng như vậy, nào có thể để chút tiền bạc này trong lòng, cho nên trực tiếp lấy đi, dùng trên người những người cần nói, quả là đại thiện!
Số tiền kia, Thiết Tranh lấy đi đầy quang minh chính đại.
…
Chuyện của Ngô Ảnh, rất nhanh đã đến tai Vân Dương.
Đối mặt với ánh mắt dò hỏi của Thủy Vô Âm, Vân Dương trầm mặc hồi lâu.
- Lão đại, việc này xử lý thế nào?
- Tùy hắn đi.
Vân Dương thở dài.
Thủy Vô Âm có chút không cam tâm:
- Nhưng, rõ ràng… hắn là một trong những kẻ cầm đầu. Cũng không thể cứ thế bỏ qua a?
Đối với chuyện Vân Dương bỏ qua cho Ngô Ảnh, mặc dù Thủy Vô Âm không nói, nhưng trong lòng nhiều ít cũng không cam tâm. Theo đuổi của hắn không giống Vân Dương… trong một số trường hợp, Vân Dương sẽ chọn vì đại cục.
Nhưng Thủy Vô Âm lại khác, ngươi đã làm một chuyện xấu, như vậy cả đời này ngươi là kẻ xấu!
Kẻ xấu thì nên giết!
Không thể không nói, tư tưởng này thực có chút cực đoan.
- Ừm, tùy hắn đi.
Vân Dương nói:
- Đối với chuyện hắn thu đồ, ngươi còn phải ở ngoài hiệp trợ, cần phải tra rõ thân thế số đệ tử này, cam đoan đạt yêu cầu!
Thủy Vô Âm thở dài thật sâu.
Thật lâu không nói gì.
- Ta chỉ có một yêu cầu.
Thủy Vô Âm ngang nhiên nói:
- Tương lai khi Ngô Ảnh chết, bất kể hắn chết thế nào, ta cũng muốn nhìn thấy thi thể của hắn!
Vân Dương nhắm mắt lại:
- Được!