Ta Là Chí Tôn
Chương 728 : Vì sao?
Ngày đăng: 09:08 30/04/20
Thái tử phiền muộn muốn chết, lòng đầy sợ hãi.
Chuyện này quá đáng sợ.
Nói không chừng, bất cứ lúc nào cũng có thể bị người ta một đao chặt đầu, một mệnh ô hô ai tai…
Khả năng này, triệt để ngưng lại trong đầu Thái tử, khiến hắn nghĩ một chút, cũng đã có xúc động muốn khóc lớn.
Đúng vậy a, đồng thời đối mặt với năm tên sát thủ đỉnh cấp lúc nào cũng có thể đột kích, coi như giờ thuê Lăng Tiêu Túy, Độc Cô Sầu làm bảo tiêu cũng khó mà an ổn, mà bảo tiêu có lợi hại hơn nữa thì cũng chỉ có thể giữ được nhất thời, có thế giữ được cả đời sao?
Hết lần này tới lần khác, giữa Thái tử cùng đám Hận Biệt Ly đã kết thành tử thù không chết không thôi, đời này không thể giải!
Tuy mười vạn sát thủ chết dưới tay đám cao thủ giang hồ, nhưng chiêu cuối của Thái tử, lại đủ để ngũ đại sát thủ đổ mọi cừu hận lên người hắn!
Thái tử phi thở dài, thương hại nhìn Thái tử, sớm biệt chuyện không thể làm, lại vẫn cố chấp làm chuyện xấu, không chịu nhượng bộ, giờ thì hay rồi, tự mình chặt đứt mọi đường lui của mình.
Thậm chí ngay cả sinh lộ cũng tự chặt đứt, còn có thể làm gì?
Chuyện tới nước này, có thể trách được ai?
- Có điều, tình thế này cũng không phải hoàn toàn vô phương cứu chữa.
Thái tử phi thở dài:
- Lúc này, còn có một người có thể thay đổi cục diện, bảo toàn tính mệnh cho hai ta.
Thái tử nghe vậy lập tức mừng rỡ:
- Ai? Phụ hoàng sao? Đáng tiếc, coi như là Phụ hoàng cũng không thể rung chuyển được đám người Hận Biệt Ly!
Thái tử phi chậm rãi nói:
- Người mà thiếp thân muốn nói đến không phải là phụ hoàng, mà là Vân Dương, Vân công tử.
Lời Thái tử phi nói, như lòng trời lở đất, Thái tử lập tức sửng sốt, nửa ngày không nói được gì.
…
- Thái tử điện hạ tới bái phỏng?
Vân Dương nhìn Lão Mai, khóe mắt đuôi mày có chút kinh ngạc.
- Ta…
Sắc mặt Thái tử trắng bệch như giấy, ánh mắt càng bối rối.
- Ta chỉ hỏi ngươi một câu, vì sao phải mưu tính Cửu Tôn? Vì sao?!
Vân Dương trầm giọng quát hỏi.
- Ngươi là trữ quân, dù Cửu Tôn có lợi hại hơn nữa, thanh danh hơn nữa, thì người cuối cùng nắm trong tay giang sơn này, cũng chỉ có thể là ngươi, có thể nói bọn hắn đang thay ngươi giành thiên hạ.
Vân Dương thực sự không hiểu:
- Vì sao ngươi lại phải tự hủy trường thành? Cho ta một lý do!
Đây là điểm mà Vân Dương khó hiểu nhất.
Tứ Quý lâu mưu hại Cửu Tôn, mục đích rõ ràng, lập trường khác biệt nên không thể tránh được một trận chiến.
Nhưng Thái tử mưu hại Cửu Tôn, lại chẳng khác nào đem cơ nghiệp của mình kéo vào vũng bùn, hiểm hiểm vong quốc, điều này thực nghĩ mãi mà không thông, khiến người khó hiểu!
Thái tử cúi thấp đầu, một hồi lâu sau, mới khàn giọng nói:
- Ta… có một năm, ta nhìn thấy đại ca… ta…
Vân Dương nhíu mày.
Thái tử đưa tay ôm mặt.
- Lúc ấy, từ mấy năm trước phụ hoàng đã sớm tuyên bố, đại cao bạo bệnh bỏ mình… nhưng ta lại thấy đại ca còn sống sờ sờ, đứng trước Ngự Thư phòng của phụ hoàng…
- Lúc ấy ta lập tức ngẩn người, sửng sốt rất lâu…
- Đêm hôm đó, phụ hoàng uống đến say mèm, hắn nhìn ta, trong ánh mắt tràn đầy không cam lòng không tình nguyện… chỉ nói một câu, liền say đến bất tỉnh.
Vân Dương hít một hơi thật sâu:
- Bệ hạ nói gì?
- Lúc ấy phụ hoàng mơ hồ nói… chờ Cửu Tôn dẹp yên thiên hạ, ngươi có bằng lòng chắp tay nhượng hoàng vị?