Ta Là Chí Tôn
Chương 729 : Có một kết thúc
Ngày đăng: 09:08 30/04/20
Vân Dương nghe vậy nhất thời biến sắc, cái gọi là nguyên nhân, hóa ra lại ở chỗ này!
Vậy mà, lại là Hoàng đế Bệ hạ nói lộ ra!
Hơn nữa, còn lộ cho một người tuyệt đối không nên biết, Thái tử điện hạ, người ảnh hưởng trực tiếp trong cuộc!
- Lúc ấy, bên cạnh không có ai, mà gần nhất cũng phải mấy trượng bên ngoài, phụ hoàng nói rất mờ hồ… trừ ta ra, không còn ai khác nghe được, nhưng lúc đó, ta lại ngây ngẩn cả người, thực giống như lúc trước nhìn thấy đại ca vậy.
- Không, trước đó ta cũng chỉ hơi cảm thấy tâm hoảng ý loạn, còn sau khi nghe câu này của phụ hoàng, lại như thấy ngũ lôi oanh đỉnh, tâm khó mà an.
Vân Dương thở dài một hơi:
- Không cần nói nữa.
Hắn hiểu, rốt cục hiểu!
- Hóa ra Hoàng đế Bệ hạ… vẫn luôn có quyết định kia.
Thế nên, không trách được!
Bình tĩnh mà xem xét, quyết định này nếu được thao tác tốt thì thực không vấn đề. Chỉ cần thuận lợi thống nhất thiên hạ, hoàn thành bá nghiệp, nhét cả Thiên Huyền vào bản đồ Ngọc Đường, đến lúc đó thân phận Cửu Tôn của đại hoàng tử đã không cần bí mật hay không, thậm chí việc đại hoàng tử chính là Thổ Tôn, người đứng đầu Cửu Tôn, giúp Ngọc Đường bình định thiên hạ, lại chính là nhân tố ổn định Ngọc Đường.
Đến lúc đó, chỉ cần phát một đạo thánh chỉ, nói rõ sở dĩ năm đó truyền tin đại hoàng tử đã chết, chính là vì bảo mật… nay sau khi bỏ ra nhiều hy sinh như thế, Vương giả trở về, lại lên đế vị, hoàn toàn là chuyện thuận lý thành chương.
Thần dân Ngọc Đường tuyệt không có người nào phản đối!
Nhưng chỉ có một người duy nhất, lại ngoại lệ trong tất cả, Thái tử điện hạ, người đang ngồi trên Đông cung Trữ vị!
Cũng là vào lúc đó, Thái tử liền biết dự định của Bệ hạ, ngôi vị Thái tử của hắn, thực tế chỉ là bài trí mà thôi.
Vân Dương thở dài một hơi.
Cúi đầu nhìn dung mạo thê lương của Thái tử, thầm im lặng, còn có chút xoắn xuýt.
Vị Thái tử điện hạ này, đến cùng nên giết hay không?
Giết hay là không giết, cũng chỉ trong nhất niệm của hắn, theo lý mà nói, hành động của Thái tử thì có chết cũng không hết tội, nhưng nếu đứng trên thân phận lập trường của Thái tử khi đó, lựa chọn của hắn dù là bất trung với nước, nhưng lại cũng không có gì đáng trách, dòng dõi Thiên gia tranh đế vị, bất kỳ thủ đoạn nào cũng đều có thể, có điều, chỉ là thắng làm vua, thua làm giặc mà thôi.
- Những chuyện này, ta đều không giấu ngươi.
Vân Tiêu Dao thở dài:
- Đúng vậy, nếu ngươi không muốn để ta biết, đoán chừng ngay cả chút manh mối dấu vết đó ta cũng không biết… cho nên ta nghĩ, với mấy vị hoàng tử khác, ngươi đều đã có ai bài?
- Phòng ngừa chu đáo, tránh rắc rối xuất hiện thôi.
Vân Dương vẫn hời hợt, bình tĩnh như mây trôi.
- Những chuyện ngươi làm, đều là vì trải đường cho Bảo Nhi sao, tránh mọi khả năng ngoài ý muốn xuất hiện?!
Vân Tiêu Dao nói.
- Trải đường là thật, nhưng nói đến tránh mọi khả năng ngoài ý muốn lại không đúng.
Vân Dương thản nhiên nói:
- Dù sao có một số chuyện, dù ta không muốn làm, nhưng phải do ta làm, mới thực sự trải đường tốt cho nó.
Vân Tiêu Dao nói:
- Ồ?
Vân Dương ngồi yên:
- Kỳ thực căn nguyên dã tâm của đám hoàng tử này, đều đến từ hậu cung.
Vân Tiêu Dao nghe vậy khẽ giật mình, hoảng hốt:
- Ngươi muốn làm gì? Không được làm bậy, hoàng huynh sẽ không để mặc ngươi làm bậy!
Vân Dương lãnh đạm, lại có chút mỉa mai:
- Yên tâm yên tâm, điều ra không muốn làm có rất nhiều, cho nên ta mới nói cho ngươi. Nếu ta có lòng muốn làm, giờ phút này, đám nữ nhân trong hậu cung sớm đã biến thành một đống thịt thối, Hoàng đế Bệ hạ có thể ngăn cản được ta?!