Ta Là Chí Tôn
Chương 730 : Không để nó phá thì để ai phá?!
Ngày đăng: 09:08 30/04/20
Vân Tiêu Dao nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.
Quả thực, hiện tại đã không ai có thể ngăn nổi Vân Dương, chí ít là Ngọc Đường không có ai có thể ngăn cản, vô luận là bản thân Vân Tiêu Dao hắn, hay là Ngọc Đường Hoàng đế Ngọc Phái Tranh!
Chỉ cần chuyện Vân Dương muốn làm, cho dù là cả Ngọc Đường cùng nhau ngăn cản, Vân Dương cũng nhất định có thể làm được.
Đã đến mức này!
- Chuyện nên làm, ta đều đã làm.
Vân Dương nói:
- Chuyện sau đó, hết thảy chờ nó tự nở hoa kết trái.
Vân Tiêu Dao nói:
- Chẳng lẽ ngươi không nghĩ tới, nếu như Bảo Nhi không có năng lực, không gánh nổi kỳ vọng của ngươi thì sao? Vô luận có dạy bảo thế nào, cũng không thể dạy hắn trưởng thành thành vẻ mà chúng ta hy vọng, như vậy thì phải làm sao?
Vân Dương nói:
- Không làm sao cả, bất kể là hắn bại gia phá hại thế nào, chỉ cần là giang sơn mà Cửu Tôn tân tân khổ khổ đánh xuống, đều không phá trong tay người ngoài là được.
Hắn nhe răng cười một tiếng:
- Chỉ cần vậy là đủ rồi.
Hắn cười ha ha một tiếng:
- Người lớn giành giang sơn, không phải là để lại cho hậu nhân sao? Nếu hậu nhân không chịu thua kém, tự nhiên có thể giữ vững, càng thêm phát triển. Nhưng nếu hắn không giữ được, để mất trong tay mình, không phải là chuyện đương nhiên sao?
Vân Dương cười vui vẻ:
- Cha hắn, thúc hắn giành giang sơn, há có thể tiện nghi cho người khác? Khi người tranh thiên hạ, giành giang sơn muốn lui xuống, giang sơn này không cho hắn thì cho ai?! Không để hắn phá thì để ai phá?
- Huống chi… chính như ngài hói, hắn lớn lên thế nào, còn chưa nhất định a. Nói không chừng, một đời thiên cổ Thánh quân sẽ xuất hiện? Điều này, ai có thể nói chắc?
Vừa nói như vậy, Vân Tiêu Dao chỉ có thể thở dài, không còn lời nào để nói.
Sau khi hắn chết, nào còn để ý được nhiều, sản nghiệp của hắn, con hắn phá thế nào cũng được. Đây chính là suy nghĩ của Vân Dương, nói là ích kỷ cũng được, nhưng nó lại thực chân thành tha thiết, trực chỉ bản tâm!
…
- Phàm là có người vui vẻ, cũng sẽ có người phải đau buồn, tương tự, một quốc gia vui vẻ, đương nhiên phải có một nước khác đau buồn. Quá trình này, đều là khổ. Cho nên, hưng vong đều là khổ. Nhưng nếu một quốc gia có thể trường trì cửu an, như vậy bách tính sẽ không phải chịu khổ, sở cầu của bách tính rất đơn giản, phàm là có miếng cơm ăn, như thế là không khổ.
- Như vậy, một quốc gia phải làm thế nào mới có thể trường trì cửu an?
Bảo Nhi cau mày, trên gương mặt non nớt còn có nghi vẫn cùng thương hại.
- Làm sao để mọi người đều có cơm ăn?
Một thanh âm trong trẻo mỉm cười vang lên:
- Trường trì cửu an, đây là vấn đề lớn, chí ít cần mấy đời người cùng cố gắng.
Chính là thanh âm của Vân Dương.
- Vân thúc thúc!
Bảo Nhi vui mừn kêu lên, mắt thấy liền muốn xông lại. Cũng không biết vì sao lại sinh sinh nhịn xuống, nhìn hai vị tiên sinh dạy học trước mắt, hiển nhiên là đợi hai người cho phép.
- Đi đi.
Tiên sinh cười ha ha.
Lúc này Bảo Nhi mới lao đến, nhanh chóng đến bên Vân Dương, ôm lấy tay của hắn.
Vân Dương ngồi xổm xuống, ôm lấy thân thể nhỏ bé của Bảo Nhi, cười ha ha giải thích:
- Mấy đời người không ngừng cố gắng, mới có thể làm cho quốc thái dân an, mỗi người đều có cơm ăn áo mặc. Làm một Hoàng đế sơ khai, mở ra vương triều, đều khó tránh được chuyện trăm hỏng chờ sửa. Đời quân chủ thứ hai, phân nửa là cần nghỉ ngơi lấy sức, đời quân chủ thứ ba, cần giữ gìn cơ nghiệp, đánh thức tiềm lực trong dân, như vậy đến đời quân chủ thứ tư, mới có thể làm cho quốc thái dân an, cơm no áo ấm, nhưng mà nếu cứ mãi thế, cũng khó mà để thiên hạ chân chính không còn khổ.
Vân Dương nhìn vào mắt Bảo Nhi:
- Bảo Nhi, làm thế nào để thiên hạ không phải khổ, đây là một môn học cao thâm. Ngươi phải học cho tốt, biến sách vở thành hành động, như vậy mới là hy vọng của bách tính, hy vọng của thiên hạ.
Bảo nhie nói:
- Vậy cụ thể nên làm thế nào? Thế nào mới có thể bắt tay vào làm?
Vân Dương nói:
- Trong có lương thần, ngoài có lương tướng. Một lòng thanh minh, nhìn rõ mọi việc. Trái phải ngăn được, phiên vân phúc vũ… cần ân uy tịnh thi, cần mưa móc êm dịu, cũng cần thủ đoạn lôi đình… Bảo Nhi, những thứ này, ngươi đều phải học.