Ta Là Chí Tôn

Chương 731 : Quốc, gia!

Ngày đăng: 09:08 30/04/20


Bảo Nhi mê mang khó hiểu:



- Phải học nhiều như thế, há không phải sẽ mệt chết a?



Vân Dương không nhịn được mà cười:



- Muốn làm thượng vị giả, đương nhiên phải biết hơn người thường, đương nhiên đến lúc đó, ngươi chỉ cần làm đến nhất định là được.



Bảo Nhi nói:



- Lúc nào? Làm đến mức nào?!



Vân Dương mỉm cười, một lúc lâu sau, nhẹ giọng nói:



- Kỳ thực, thiên hạ là một nhà. Ngươi muốn để người một nhà không phải chịu bắt nạt, ăn no mặc ấm, từ đây không còn khổ, như vậy chỉ cần học một môn. Mà… ngươi muốn thiên hạ nhà nhà no ấm, cũng chỉ cần học một môn.



Bảo Nhi cái hiểu cái không, mê hoặc mở to hai mắt.



Hai vị tiên sinh cũng chăm chú lắng nghe.



Nhưng nghe đến Vân Dương nói câu này, lại đột nhiên khẽ biến sắc.



Đạo lý mà Vân Dương nói, hai người biết, thế nhưng có mấy lời, bọn hắn lại không dám nói.



Chỉ lầm bẩm thì thầm: “Chỉ cần học một môn, chỉ cần học một môn… chỉ cần học một môn.”



Như có điều suy nghĩ.



Ánh mắt nhìn Vân Dương, cũng không nhịn được mà có chút khác thường.



Tuổi Bảo Nhi còn quá nhỏ, chuyện dính vào quyền mưu, Vân Dương đã sớm cấm chỉ. Nhưng lúc này, Vân Dương lại đem từng hạt giống gieo vào trong lòng Bảo Nhi, mọc rễ nảy mầm.



Có mấy lời, bọn hắn không dám nói, hoặc là nói không rõ. Nhưng Vân Dương chỉ nói một câu, liền chỉ điểm mấu chốt. Có điều, điều kiện đầu tiên lại là… người hiểu rõ thì sẽ hiểu, người không hiểu thì sẽ chỉ đi đến một con đường khác.



Bảo Nhi có thể hiểu sao?



Hai vị tiên sinh nhìn khuôn mặt trầm tư của Bảo Nhi, không nhịn được mà cười khổ.



Hiểu không?



Hiện tại mới phát hiện, mấy người dạy học như bọn hắn, lại không dám hỏi hai chữ “Hiểu không?”



- Bảo Nhi, ngươi chỉ cần biết, nhà, một chữ này là đủ. Đối với bách tính mà nói, nhà chính là một nhà ba người bốn miệng. Đối với quân vương mà nói, nhà, lại là cái gì?



Câu hỏi này, Bảo Nhi lại không hiểu, nhưng hai vị tiên sinh kia lại như chịu ngũ lôi oanh đỉnh, đồng thời ngẩng đầu, nhìn Vân Dương.




Vân Dương cùng Thượng Quan Linh Tú nhìn kỹ sáu đứa nhỏ, nhìn biểu hiện khác nhau của bọn chúng.



Vân Dương ý vị thâm trường.



Thượng Quan Linh Tú lại vui mừng.



Chỉ có Bảo Nhi, ở bên ma quyền sát chưởng:



- Ai dám bắt nạt thúc thúc ta?!



Thượng Quan Linh Tú trợn trừng mắt.



Bắt nạt thúc thúc ngươi?



Người của cả đại lục cộng lại… có đủ hay không?







Hoàng cung.



Hoàng đế Bệ hạ xử lý xong quốc sự, cố ý gọi Thu Kiếm Hàn lưu lại.



Từ sau trận Thiết Cốt quan, Thu Kiếm Hàn vẫn một mực hôn mê bất tỉnh, mỗi lần Hoàng đế Bệ hạ muốn tìm người nói chuyện giải buồn, lại ngạc nhiên phát hiện, người có thể nói, vậy mà lại không có ai, có chút tịch mịch hồi lâu.



Bây giờ Thu Kiếm Hàn đã tỉnh, trạng thái hoàn toàn khôi phục, sau khi mừng rỡ, Hoàng đế Bệ hạ lại khôi phục lại thái độ trước đó, lại hoặc phải nói là mật độ gọi lại còn càng nhiều hơn trước, cơ hồ sau bổi Triều hội nào cũng phải lưu Thu Lão Nguyên soái lại trò chuyện một hồi.



Tình huống này khiến Thu Kiếm Hàn không ngừng kêu khổ, ngày ngày đều phải tăng ca, ai mà chịu nổi?



Người khác đến giờ là về nhà, thế nhưng ta ngày ngày



đều phải làm thêm mấy canh giờ…



Đế Vương ân trách mưa móc quá nhiều, có vẻ như cũng không phải là chuyện tốt!



“Ngày ngày gọi lão phu ở lại, sao không thấy phát thêm chút bổng lộc, thực đúng là bóc lột sức lao động mà…”



Thu Kiếm Hàn thầm oán không thôi, ngoài mặt lại nghiêm lại:



- Bệ hạ có gì phân phó?



- Trẫm sẽ nghiêm trị hết thảy, không để lại chút thể diện, liệc Nhị hoàng tử có giữ được một mạng hay không?



Hoàng đế Bệ hạ là người hiểu chuyện, đi thẳng vào vấn đề, trực chỉ điểm chính.