Ta Là Chí Tôn
Chương 75 : Tạm biệt, Vân Dương
Ngày đăng: 08:59 30/04/20
Vân Dương vận một bộ tử bào bồng bềnh, nhưng khi hắn bước ra khỏi cửa lại mang theo một cảm giác rất nặng nề. Bởi, hắn quyết định muốn đi Cửu Tôn phủ.
Kể từ ngày mùng chín tháng ba năm ngoái, hắn một mực bài xích nơi này. Mỗi lần tới gần Cửu Tôn phủ, hắn liền xuất hiện một cảm giác không còn mặt mũi đối diện với các ca ca.
Thù lớn chưa trả, ngươi tới làm gì?
Vân Dương đem theo tâm tình nặng nề tiến lên.
Hắn vừa vượt qua một chỗ ngoặt liền gặp phải một đám người.
Hai bên thấy đối phương đồng thời ngây người.
Kế Linh. Người dẫn đầu nhóm người kia là Kế Linh, nàng mang theo khăn che mặt màu tím nhạt, một thân áo xanh váy dài, nhan sắc quần áo mặc dù mộc mạc, nhưng không che được khí tức linh hoạt kì ảo như lần đầu gặp mặt của nàng.
Bên cạnh nàng có năm sáu thiếu nữ, ai nấy dung mạo đều không thường, Vân Dương khẽ lướt sang, dáng người thướt tha, phong hoa tuyệt thế.
Phía sau là thị vệ, thị nữ, hộ vệ. Đếm sơ cũng thấy hơn trăm người.
Liếc nhìn Vân Dương trầm tư đi tới, nhãn tình đám thiếu nữ này lập tức sáng lên.
Trong sương sớm phiêu đãng, một thiếu niên tử bảo, phong thần tuấn nhã, ngọc thụ lâm phong, lại mang theo từng tia u sầu nhe nhẹ, khinh bào buộc nhẹ bồng bềnh, chậm rãi bước tới.
Khung cảnh này, thực sự giống như một bức họa hoàn mỹ.
Ngay cả sương sớm mờ mịt kia, cũng trở nên linh hoạt kỳ ảo, một cảm giác mỹ hảo không nói lên lời.
- Là ngươi.
Ánh mắt Kế Linh phức tạp:
- Ngươi muốn đi đâu?
Vân Dương nói:
- Còn ngươi? Sớm như vậy ngươi lại muốn đi đâu?
Mấy vị thiếu nữ khác ở một bên nhìn hai người đối thoại, đột nhiên nhãn châu sáng lên, tựa tiếu phi tiếu nhìn bọn hắn, không nói lời nào.
Ánh mắt Kế Linh có chút ảm đạm, lập tức cười nói:
- Ta đi hướng này, tự nhiên là muốn rời khỏi thành.
Vân Dương kinh ngạc nói:
- Ra khỏi thành… cổng lớn ở đầu phố đối diện a?
Kế Linh xững lại, xấu hổ cả giận nói:
- Mắc mớ gì ngươi?
Mấy vị thiếu nữ lập tức có người che miệng cười.
Từng đôi mắt sáng người nháy mắt, ra hiệu với nhau. Mặc dù họ không nói chuyện, nhưng trong lúc vô hình, khiến người ta có cảm giác họ dang líu ríu trò chuyện rất vui vẻ.
Trách không được nha đầu này có đường gần không đi, lại phải đi con đường này để ra khỏi thành.
Thì ra là thế.
Trong lòng Kế Linh lúc này một mảnh quẫn bách.
Nàng thực không nghỉ tới lại gặp Vân Dương, chỉ bất quá lúc sắp rời đi khỏi cái tòa thành này, quỷ thần xui khiến làm sao mà lại muốn đi qua nhà Vân Dương.
Nhưng nàng tuyệt không nghĩ tới, tại thời điểm sáng sớm như vậy mà lại gặp được gia hỏa này.
Vân Dương giật mình nói:
Một tay nàng nắm thật chặt lấy thanh Phượng Minh bảo đao.
Lan tỷ thúc ngựa đuổi theo nàng, nhẹ nhàng thở dài:
- Linh muội, nếu trong lòng cảm thấy khó chịu, đùng ngại khóc lên, như vậy sẽ dễ chịu hơn.
Kế Linh cúi đầu xuống, một chuỗi nước mắt im ắng rơi xuống bụi đất, cắn môi nói:
- Lan tỷ… vì cái gì ngươi … nhất định kêu ta đem túi thơm tặng hắn đâu? Từ đây cứ thế quên đi, không phải tốt hơn sao?
Lan tỷ nhẹ nhàng cười cười:
- Ngươi sẽ quên sao?
Kế Linh im lặng.
- Nữ nhân nha, trong đời không có nhiều cơ hội động tình đâu.
Thanh âm Lan tỷ tràn đầy hoài cảm, phiền muộn nói:
- Giống như hôm nay, vị Vân công tử này, hiển nhiên là vị mấy ngày đó chúng ta tới bái phỏng mà không gặp mặt a? Hắn là người Thiên Đường thành, cùng với chúng ta là người của hai thế giới khác nhau.
- Có lẽ từ hôm nay, hai người kiếp này sẽ không gặp lại nữa.
- Nhưng, trong tay có một chút gì đó tưởng niệm, còn có thể cảm giác được khi đó hoài tình… chính là một cái ký thác, chính là chuyện tốt. Dù sao cũng tốt hơn là tương lai hối hận, rõ ràng từng động tâm, nhưng trong nhân sinh lại chẳng lưu chút vết tích…
- Đó mới là một loại tiếc nuối.
- Ta để ngươi lưu lại túi thơm, mang đi thanh đao này, chính là… để ngươi sau này, trong nhân sinh tuế nguyệt, chớ có giống ta lưu lại tiếc nuối.
Lan tỷ phiền muộn nói:
- Cái gì cũng không có…
Kế Linh không khỏi ôm chặt Phượng Minh bảo đao, nàng tựa hồ cảm giác được, trên cây đao này còn lưu lại nhiệt độ của người kia, không khỏi có chút an ủi trong lòng:
- Lan tỷ, chúng ta nhất định sẽ tìm được ca ca ta.
Lan tỷ lắc đầu, nhẹ giọng thở dài:
- Đúng vậy a… nhất định sẽ tìm thấy hắn…
Nhưng trong thanh âm của nàng, lại không có chút lòng tin.
Hai hàng nước mắt, im ắng rơi xuống.
Kế Linh cũng cảm động lây, mắt thấy cửa thành phía trước, Kế Linh rốt cục nhịn không được, quay đầu nhìn lại.
Chỉ nhìn thấy đường phố vắng vẻ, gió sớm thổi lên mặt đất, vài phiến lá rụng bay lên. Trống rỗng, nơi nào còn thân ảnh Vân Dương?
Nhịn không được trong lòng chua chua, nước mắt tràn đầy hốc mắt.
- Giá!
Một tiếng hô quát, đoàn người tăng nhanh tốc độ, xông ra cửa Nam Thiên Đường thành.
Phốc phốc hai tiếng.
Trong bụi đất nhiều thêm một chuỗi nước đọng.
-------------
Phóng tác: xonevictory