Ta Là Chí Tôn

Chương 74 : Trưa mai, nhập Tôn phủ

Ngày đăng: 08:59 30/04/20


Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc!



Trên mặt Vân Dương lộ ra một tia mỉm cười.



Một cây đao.



Không biết từ lúc nào, một cây đao xuất hiện trước cổ Vân Dương, hoành đao chặn lại.



Coong!



Chiêu thức của tên sát thủ kia chính thức dùng hết, mũi kiếm hung mãnh đâm vào trên thân đao. Nhưng hắn lập tức kinh hãi phát hiện, kiếm của mình sau khi đụng phải thanh đao kia, mũi kiếm chế tạo từ Hải Để Huyền Thiết, vậy mà giống như tuyết trắng đụng phải khối sắt nung đỏ.



Trực tiếp vỡ nát!



Mũi kiếm vỡ nát, lập tức thân kiếp cũng kéo theo vỡ nát, hoàn toàn tan vỡ.



Hiện tượng quỷ dị như vậy, khiến hắn kinh hãi đến tột độ.



Tại sao có thể như vậy?



Ngay lúc này, một đạo bóng trắng lóe lên, ba con mèo nhỏ nhìn như vô hại tới chỉ có thể làm sủng vật cho người ta ôm kia, thế mà đồng thời nhảy lên từ trên mặt đất.



Xuy xuy xuy…



Ba tiếng vang!



Tên thích khách thống khổ kêu lên một tiếng đau đớn, một đạo vết cắt xuất hiện trên đùi hắn, máu chảy ồ ạt từ bẹn đùi cho đến bắp chân, lưng hắn cũng xuất hiện một đạo vết cắt, cơ hồ đem xương hắn cắt đứt, tay phải cầm kiếm vậy mà bị một con mèo nhỏ vồ xuyên, một khối huyết nhục bị tiểu miêu xé xuống!



Đây là mèo?



Con mẹ nó đây là mèo?



Ta chính là ngũ trọng thiên cao thủ, toàn thân chẳng khác nào mình đồng da sắt có được không? Mấy con mèo này sao có thể…



Nhưng hắn đã không kịp cẩn thận tìm hiểu vấn đề này.



Việc ngay lúc này, đào mệnh mới là trọng yếu nhất.



Hắn biết, bản thân đã rơi vào bẫy rập!



Tên thích khách cuồng hống một tiếng, không tiếp tục quan tâm các vấn đề ngổn ngang khác, thân thể bỗng nhiên xoay tròn, với một tư thế không thể tưởng tượng mà lăng không nghịch chuyển, một nửa trường kiếm rời khỏi tay. Lập tức thân thể hắn lăng không bay lên. Khẽ gập người, liền xuất hiện trên hoa thụ.



Phản ứng này, đã nhanh đến mức khiến người ta hoa mắt.



Hai chân hắn tụ lực, tinh xảo giẫm trên cành cây một cái, cả người liền như lướt bay lên. Mà tay trái hắn đồng thời giương lên, một đạo tơ không màu đã bay ra ngoài.



“Chỉ cần dùng sức một cái nữa, Thần tiên cũng không lưu được ta”



Nhưng đúng vào lúc này, hắn đột nhiên cảm giác trước mắt tối sầm lại, một thân ảnh khôi ngô đột nhiên ngăn trước mặt hắn, tay hắn khẽ buông lỏng, sợi tơ đã bắn ra ngoài kia, vậy mà đã xuất hiện trong tay người này.



Phương Mặc Phi!



- Đi xuống đi!



Một bàn tay của Phương Mặc Phi trực tiếp đem không khí trong phương viên ba trượng hoàn toàn ngưng lại thành một cái đĩa sắt khổng lồ, hung hăng vỗ xuống!



- Oa!



Tên thích khách phun ra một ngụm máu tươi, toàn thân phát ra âm thanh răng rắc của xương gãy, người hắn như bị mất đi toàn bộ xương cốt, mềm nhũn rơi trên mặt đất, máu tươi điên cuồng phun lên không trung, từ trên đến dưới như là một cái máy bơm máu phun cầu vồng ra ngoài, dưới một chưởng của Phương Mặc Phi, tên thích khách hoàn toàn mất đi năng lực chống cự.



Hắn ngửa mặt nằm trên mặt đất, không ngừng co quắp, trong mắt ánh lên vẻ tàn độc vô hạn, cổ hắn khanh khách rung động, cố hết sức nói:
- Ta cũng không muốn liều mạng chiến đấu, sau khi chiến tử, để đám người này ức hiếp người nhà của ta.



- Ta càng không muốn sau khi chiến tử, để nỗi oan của các huynh đệ chìm vào biển cả.



- Ta không muốn ta không muốn ta không muốn… ta thật sự không phải là Thánh nhân!



Vân Dương không ngừng tự nhử.



Nhưng, cuối cùng, hắn hung hăng đập đầu trên mặt bàn, thống khổ gào thét một tiếng.



- Giữa trưa ngày mai, ta vào Tôn phủ!



Rốt cục, đến lúc phải đối mặt, thì muốn tránh cũng tránh không được cái hiện thực tàn khốc đẫm máu kia, vẫn phải tự mình thoát khỏi vết sẹo trong lòng!



Ta không muốn!



Ta muốn báo thù, rồi làm gì thì làm.



Vân Dương lẳng lặng gục xuống bàn, không chút nhúc nhích, tựa hồ cứ như vậy là ngủ. Nhưng, trên thực tế hắn vẫn luôn không có ngủ.



Cứ nằm sắp như vậy.



Chờ, bình minh đến.



Hắn có thể cảm giác được, từ nơi xâu xa, có tám đôi mắt, thương yêu nhìn hắn. Trong từng ánh mắt, đem them ý cười ấm áp, cùng với chiến ý trùng thiên.



“Lão Cửu, chúng ta là Ngọc Đường Cửu Tôn. Trước có Ngọc Đường, sau có Cửu Tôn. Không vì thiên hạ, nhưng vì nhân dân. Trước dẹp quốc thù, lại báo gia hận. Vân Dương chi thân, Cửu Tôn chi hồn!”



“Lão Cửu, đi thôi. Vì gia viên không bị đồ thán, vì gia quyến không bị ức hiếp…”







Rạng sáng.



Lão Mai cùng Phương Mặc Phi đứng trước nhưng tia nắng đầu tiên của Thái dương luyện công, hai người không bàn mà cũng cảm thấy hôm nay an tĩnh lạ thường!



Mọi ngày, công tử vốn dậy từ lâu, giờ này hẳn bắt đầu hoạt động thân thể, hấp thụ thiên địa linh khí, thu lấy Thần Hi chi hoa*, sao hôm nay một chút động tĩnh cũng không có vậy?



Hai người đưa mắt dò ý nhau.



Phương Mặc Phi lắc đầu.



Lão Mai thở dài, đi đến trước của phòng Vân Dương, nhẹ nhàng gõ gõ.



Không có trả lời.



Nghiêng tai lắng nghe, Lão Mai lập tức biến sắc, bả vai vừa dùng lực, liền đem cửa phòng đẩy ra, lão nhanh chóng vọt vào bên trong.



Không thấy bất cứ ai trong phòng.



Chỉ thấy trên bàn có một tờ giấy.



“Ta không sao, về muộn.”



Công tử, đi đâu?



---------------



Phóng tác: xonevictory