Ta Là Chí Tôn

Chương 73 : Ngọc thạch, Lại gặp ám sát

Ngày đăng: 08:59 30/04/20


Ánh mắt Tần thiếu nhìn Vân Dương lúc này, quả thực mang theo vẻ ngưỡng mộ nồng đậm!



Quá mạnh!



Từ bé tới giờ Tần gia đại thiếu còn chưa từng gặp người bá khí như vậy!



Hôm nay thật con mẹ nó thêm chút kiến thức a.



Vân Dương cũng cảm giác, hôm nay hắn biểu hiện có chút quá mạnh… hơn nữa có chút… tiện.



Bản thân Vân Dương cảm giác, nếu mình chưa từng gặp qua Đông Thiên Lãnh mà nói, chắc chắn hắn sẽ không dùng biện pháp và lý do vô sỉ như vậy! Đơn giản là quá bạo lực, sẽ không thể hiện được phong độ và khí chất của hắn a.



“Sau này nhất định phải phủi sạch quan hệ với tên tiện nhân kia! Nếu không sẽ bị hắn truyền nhiễm a...”



Trong lòng Vân Dương thầm quyết định.



- Nhìn ta là gì? Trên mặt ta có hoa sao?



Vân Dương nhìn Tần thiếu.



- Không có… Vân thiếu gia, hôm nay ngươi quá trâu… quả thực là…



Tần thiếu gia miệng như Huyền Hà, không khỏi vỗ mông ngựa đối với Vân Dương, nói khiến Vân Dương mặt mày hớn hở.



- Vuốt mông ngựa cũng phải đưa cho ta ngọc tốt!



Vân Dương vừa hưởng thụ xong lời khen liền hoir:



- Nhà kho ở đâu?



Tần thiếu:



- …



Hắn trợn mất một cái nói:



- Bên này… vốn biết ngươi không quên được ngọc của ngươi.



- Ta hình như đã quên mất, hiện tại có thể đi a.



- Đại ca… đại gia…



Tần thiếu giật này mình, mặt vàng như nếu nói:



- Cũng đừng a…



Mở ra mười bay mười tám cái khóa ẩn, rốt cục cả hai tiến vào một cái nhà kho nhỏ. Trong này có vô số cái hộp được bày chỉnh tề trên giá, tất cả đều được làm từ mỹ ngọc cao cấp.



Vừa đến, Lục Lục càng thêm kích động.



- Quá tuyệt!



Hai mắt Vân Dương tỏa sáng:



- Ta muốn hết!



Bịch một tiếng, Tần thiếu gia té ngã trên mặt đất:



- Đại ca, ngài tha cho ta đi, đây là trân tàng gia tộc ta ba trăm năm mới tích được… để tỏ lòng thành với ngươi, ta mới mang ngươi đến đây, nhưng gia phụ đã nhiều lần căn dặn, Vân thiếu gia ngươi nhiều nhất, nhiều nhất, chỉ có thể cầm đi mười cái! Đừng làm khó dễ ta… nếu ngươi cầm đi hết thảy, gia tộc bọn ta…



- Mười cái không được!



Vân Dương không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt. Ngươi nói mười cái thì nghĩ ta sẽ tin là mười cái sao? Ngươi có thể mở miệng nói mười cái, như vậy ranh giới chí ít cũng phải là hai mươi cái!



Nơi này có cả thảy mấy trăm cái hộp!



Các ngươi để ta đến đây một lần, chỉ để ta cầm đi mười hộp? Cái này có con mẹ nó thành ý!



- Ít nhất một trăm hộp!
- Huyền thạch huyền tinh so ra kém ngọc?



Vân Dương vẫn có chút không rõ.



“Huyền thạch huyền tinh, chỉ là một sản phẩm đặc biệt… tại nơi sử dụng hệ thống tu luyện huyền khí mưới có. Mà ngọc thạch, lại là sản phẩm của bất cứ mảnh đại lục nào, bất kì một cái không gian nào, cũng sẽ có địa tâm chi linh. Mặc dù nhìn huyền thạch, huyền tinh có giá trị thực dụng cao hơn ngọc thạch, nhưng trên thực tế, ngọc thạch lại thuần túy hơn nhiều.”



- Thì ra là như thế.



Vân Dương rốt cục hiểu rõ.



Ngay trong lúc một hỏi một đáp, Vân Dương cảm giác rõ ràng một cỗ cảm giác nguy cơ tới gần.



Sát thủ, lại tới!



Nhưng hắn không chút sợ hãi.



Chờ ngươi đã lâu. Đến, đừng không dám ra tay, ca ca sáng tạo cho ngươi cơ hội.



Vân Dương ung dung thở dài một tiếng, đẩy cửa bước ra ngoài. Tựa hồ ban đêm phiền muộn khó giải, đi qua ngoài tản bộ thư giãn một chút.



Sau lưng hắn, ba con tiểu Thôn Thiên Báo như ba tiểu nhung cầu bước theo, một tấc cũng không rời. Nhưng hôm nay chúng cũng không hòa vào chơi đùa, mà là một con ở phía sau, sai con phân biệt trái phải đi theo Vân Dương.



Đi đến bên cạnh hoa thụ trong phủ, Vân Dương nhìn bóng cây lắc lư dưới trăng, kìm không được tán thưởng:



- Bóng đêm trêu người a…



Hắn đứng ngay bên cạnh, cúi đầu, nhìn bóng cây, chắp hai tay sau lưng, ung dung ngâm thơ:



- Bất tri cửu trọng thiên thượng nguyệt, tằng chiếu hồng trần đa thiểu niên?



(Không biết trăng trên chín tầng trời, từng chiếu hồng trần bao nhiêu năm?)



- Hồng trần nhân thế, chia chia hợp hợp, thua thua thắng thắng, anh hùng hào kiệt, đời nào cũng có, nhưng, có sinh mệnh của người nào, có thể so với minh nguyệt vĩnh hằng trên bầu trời này?



Vân Dương ngẩng đầu thở dài:



- Minh nguyệt a minh nguyệt, người sẽ không phải là lão yêu đi?



Ánh trăng như nước, thanh lương phủ chiếu đại địa.



Vân Dương vừa ngẩng đầu, cổ họng hiện rõ ràng dưới ánh trăng, toàn thân hắn cực kỳ buông lỏng, hoàn toàn là đang trong cảnh hoài niệm phiền muộn. Hai tay chắp phía sau…



Nếu muốn ám sát, đây là thời cơ tốt nhất!



Quả nhiên, hàn mang lóe lên!



Một đạo hơi lạnh, từ đình nhà dân cách khoảng hơn mười trượng bên ngoài tường rào mãnh liệt bắn đến! Vô thanh vô tức, tốc độ nhanh đến cực điểm, nhưng ngay cả nửa điểm âm thanh xé gió cũng không có.



Đạo hàn mang kia, chỉ mới thoáng hiện đã xuất hiện trước cổ họng Vân Dương.



Vị sát thủ này rất có nắm chắc, lần này, vị Vân công tử này tuyệt đối… chạy không khỏi mình ám sát! Lần này, vốn hắn chỉ muốn về xem một chút, cũng không muốn xuất thủ.



Nhưng không nghĩ đến lại vừa vặn gặp được thời cơ tốt như vậy! Gia hỏa này thế mà lên cơn thần kinh, nửa đêm đi ra cảm hoài mặt trăng…



Thời cơ như vậy, nếu còn không xuất thủ, hắn phải thực xin lỗi chính bản thân mình!



Hơn nữa, sau khi giết Vân Dương, hắn chỉ cần mượn chút lực từ bên cạnh hoa thụ, lập tức có thể vọt người rời khỏi!







Hàn mang vừa tới gần!



Cổ họng Vân Dương thậm chí cảm thấy một hơi lạnh trí mạng, trên yết hầu, bị sát khí kích thích lên một tầng da gà tinh tế…



------------



Phóng tác: xonevictory