Ta Là Chí Tôn
Chương 72 : Ngang ngược
Ngày đăng: 08:59 30/04/20
- Đi, sao không đi nữa?
Vân Dương đứng sau lưng Tần gia đại thiếu, hỏi thăm với giọng kỳ quái:
- Có phải ngươi muốn đổi ý hay không?
- Không không không…
Sắc mặt Tần đại thiếu lúc trắng lúc xanh, đổi màu liên tục, hắn sợ tới kém chút tè ra quần:
- Sao có thể đổi ý đâu… Vân thiếu gia, xin mời.
Đem Vân Dương mời vào cửa như tôn tử mời gia gia, Tần đại thiếu lập tức chạy như con thỏ bị trúng tên.
Vấn đề này cần phải nhanh chóng báo lên cho phụ thân của hắn, chuyện này làm không tốt, cả Tần gia sẽ bị lửa giận của mấy vị đại thần này thiêu rụi a.
Những người tới hôm nay, ai cũng không phải đối tượng mà Tần gia có thể chọc nổi a.
Vân Dương một thân một mình ngồi uống trà, hắn cũng không sốt ruột, khóe miệng lúc nào cũng đọng một nụ cười mỉm ấm áp, người khác nhìn vài chỉ thấy một thiếu niên phòng thần như ngọc, phong độ nhẹ nhàng, không chút phập phồng bất ổn.
Vân Dương đương nhiên biết rõ ngọc của hoàng cung dùng cũng sắp hết, hôm nay muốn chọn mua thêm.
Ngọc của Thái tử cùng với mấy vị hoàng tử khác dùng để ban thưởng hay gì đó cũng không nhiều. Hơn nữa Thái tử cùng mấy vị Hoàng tử bị cấm túc tập thể, không được ra ngoài, đương nhiên cần ngọc thạch nhiều hơn bình thường.
Không thể ra khỏi cửa, dùng cái gì để lung lạc cao thủ, để thuộc hạ ra ngoài làm việc? Tại trong thời đại cả thế gian đều tôn sùng ngọc thạch, đương nhiên là cần loại mỹ ngọc cực phẩm như thế này.
Ngọc thạch, phủ thái tử cùng với mấy phủ của các vị hoàng tử, không hẹn mà hôm nay cùng đến tranh mua.
Những điều này, đương nhiên Vân Dương cũng biết.
Nói nhảm, nếu hắn không biết, thì hôm nay hắn cũng chả đến đây làm gì rồi!
Vân Dương an tĩnh uống trà, dung mạo tuấn nhã, khí chất siêu phàm. Như một bức vẽ siêu thần, khiến cho thị nữ bên cạnh nhìn đến ngây người.
Thực sự là một mỹ nam tử điềm tĩnh…
Nàng không biết, vị mỹ nam tử điềm tĩnh này đang thực hiện một kế hoạch kinh thiên động địa. Hôm nay, tại ngọc trang này, vị Vân công tử muốn nhấc lên sóng to gió lớn!
Chỉ một lúc sau, Tần công tử đầu đầy mồ hôi chạy tới:
- Vân thiếu gia, thật có lỗi, thật có lỗi, để ngài đợi lâu.
- Không sao.
Vân Dương ôn tồn lễ độ:
- Hiện tại, đi chọn ngọc?
- Cái này…
Sắc mặt Tần công tử phát khổ:
- Hiện tại mấy vị hoàng tử cùng người trong cung đang chọn… Vân thiếu gia ngươi…
- Ý ngươi là… để ta bọn họ chọn xong mới để cho ta chọn?
Vân Dương cười tủm tỉm:
- Trong mắt ngươi, thấy ta… rất thích ăn đồ thừa?
- Không… không không không…
Khuôn mặt Tần thiếu nhăn như quả mướp đắng:
- Ý của ta là…
- Ừm, ý của ngươi là, mọi người cùng chọn cho náo nhiệt.
Vân Dương đứng dậy đi ra ngoài:
- Cũng cho ta kiến thức một chút, cái gọi là hoàng thất phong phạm, thiên gia đệ tử.
- Không không…
Trong lúc tối hậu, Phương Mặc Phi cũng đã chuẩn bị xuất thủ.
Nhưng không nghĩ tới, Vân Dương không tốn chút sức liền có thể giải quyết, lúc đó ngay cả Vân Dương cũng có chút cảm giác mơ hồ.
Xem ra con hàng này không phải người Tứ Quý lâu.
Nếu hắn không phải… không biết người bên Thái tử điện hạ có phải hay không?
Vân Dương ngẩng đầu, thở hổn hển, đột nhiên quay đầy nhìn người dẫn đầu nhóm người của phủ thái tử:
- Thì sao? Nhìn ta làm gì?Có phải ngươi không phục?
Người kia một mực giữ im lặng.
“Ta cũng không làm gì ngươi a… tự nhiên gây sự với ta làm gì? Tay ngươi cầm tiền trảm hậu tấu kiếm, ta có thể không phục sao?”
- Ngươi tên là gì?
Vân Dương một bộ được lý không tha người:
- Báo cho ta nghe nghe chút.
- Tại hạ Hàn Vô Phi!
Người kia một bụng ôm khó chịu, mặt lạnh nói:
- Tại hạ mặc dù là người làm việc trong phủ thái tử, nhưng không phải quan viên. Vân công tử, ngươi làm như vậy là có ý gì?
- Đánh rắm!
Vân Dương cả giận nói:
- Trong thiên hạ đều là vương thổ! Người sống trên vương thổ đều là vương thần! Làm sao… ngươi không làm quan, người còn cảm thấy ủy khuất sao?
Nói thế này là nói thế nào…
Hàn Vô Phi chỉ cảm thấy tức muốn nổ bụng.
Cả đời hắn, chưa từng gặp người không nói lý như vậy.
- Mấy người các ngươi, còn chưa báo tên tuổi cho ta.
Vân Dương nhìn mấy tên dẫn đoàn khác:
- Vạn nhất về sau đi đường buổi tối gặp ám toán…
Sau khi ghi tất cả tên tuổi mọi người lại, Vân Dương chậm rãi thu trường kiếm vào vỏ, quay đầu nói với Hàn Vô Phi:
- Hàn Vô Phi, ngươi thành thật một chút, về sau nhớ chú ý cho ta!
Nói xong, Vân Dương thản nhiên trợn mắt mà đi.
Nếu đã biết danh tự, như vậy sẽ có phương pháp đi thăm dò.
Hắn thì hài lòng rời đi, để lại Hàn Vô Phi sau lưng tức muốn nổ đom đóm mắt!
“Con mẹ nó thực là tai bay vạ gió… vị Ngô công công trong cung này có chút… đam mê đặc biệt, điều này mọi người đều biết. Hôm nay là do Ngô công công không biết nhìn người chọc phải người không nên dây vào… cái này mọi người đều rõ ràng. Sau đó Vân Dương không thể chịu được liền trực tiếp nổi giận… mọi người cũng có thể đoán trước.”
“Nhưng vấn đề là… hết thảy, có quan hệ với Hàn Vô Phi ta sao?”
“Có quan hệ a, có quan hệ a?”
“Dựa vào cái gì còn muốn đem lửa đốt lên người ta? Trước khi đi còn cảnh cáo ta thành thật một chút, về sau chú ý một chút…”
“Nghe mấy lời này, người không biết còn nghĩ ta chọc phải mấy tên lưu manh du côn nào đó a…”
Mấy tên khác càng thêm vô tội: thế nào mà còn muốn nhớ tên chúng ta a? Rốt cục muốn làm gì? Chúng ta đã làm gì sai a?
----------------
Phóng tác: xonevictory