Ta Là Chí Tôn

Chương 71 : Ép buộc, tiếp cận, áp chế

Ngày đăng: 08:59 30/04/20


Kinh thành bắt đầu loạn.



Mà trên thực tế, Thiên Đường thành đã bắt đầu loạn từ trước đó.



Các thiên kim tiểu thư đại gia tộc như Kế Linh trong thời gian này cũng không ngừng thăm dò tin tức khắp nơi. Nhân thủ đi tìm hiểu tin tức nhiều vô số kể.



Ngay cả Tứ đại thế gia Xuân Hạ Thu Đông cũng tham dự vào chuyện này, cùng nhau hỗ trợ tìm kiếm. Về sau, thậm chí người của Đông Nam Tây Bắc bốn gia tộc cũng đều tham dự…



Đương nhiên, bọn chúng không chỉ tìm kiếm sự mất tích của ca ca của Kế Linh, mà còn tìm kiếm Sở Thiên Lang, hoặc nói là tìm người đã mang Sở Thiên Lang đi.



Trong đám công tử ca đó, không thể tránh khỏi minh tranh ám đấu, nhưng rất kỳ quái là lại phân thành hai phe đấu đá rõ ràng.



Xuân Hạ Thu Đông thuộc về một phe, Đông Nam Tây Bắc lại thuộc về phe khác.



Mặc dù trong nội bộ mỗi phe cũng nội đấu đến long trời lở đất, nhưng một khi có người phe kia động đến, liền tự động nhất trí hướng đầu mâu ra bên ngoài!



Hiện tại Tây Môn gia tộc chiếm lực lượng rất mạnh… từ khi Tây Môn Vạn Đại bị ám sát, người Tây Môn gia được phái đến cũng đã vượt quá con số một trăm!



Trong đó mười người áp tải linh cữu trở về gia tộc, những người còn lại đều ở lại Thiên Đường thành.



Ban đầu báo lên là Sở Thiên Lang giết… nhưng rõ ràng nó chỉ là một cái cớ ngụy trang tạm thời tránh tội.



Vì vậy, việc truy tình hung thủ đích thực còn cần tìm kiếm từ từ.



Đối với việc này, Tây Môn gia biểu lộ thái độ vô cùng coi trọng, không tìm được hung thủ quyết không bỏ qua.



Trong quá trình Tây Môn gia tra tìm tin tức, có người nói: Đồ vật mà Tây Môn Vạn Đại thua cược lúc trước… Hiện tại Tây Môn Vạn Đại đã chết, vì vậy nên cầm lại những thứ đó.



Tây Môn Vạn Lý đối với đề nghị này có chút động tâm.



Nhưng khi hắn vừa chuẩn bị bắt đầu, mấy vị tiểu thư do Kế Linh – tân nhậm đại tỷ dẫn đầu cùng nhau tới châm chọc khiêu khích.



- Tây Môn gia tộc thua không nổi a



- Người đã chết mà còn muốn đi đòi tiền cược…hơn nữa lại còn cược thua…



- Tại sao không đòi tiền cược mà lão tổ tông Tây Môn gia các người thua ba trăm năm trước?



- Các ngươi có hoàn toàn có thể đi đòi tiền thua cược của tất cả người Tây Môn gia chết trong vòng ngàn năm qua a.



- Như vậy Tây Môn gia phát lớn a!



- Toàn bộ thế giới đều là của các ngươi!



- Thực không biết xấu hổ!



- Quá vô sỉ…



- Cô nàng nào gả vào Tây Môn gia các người đúng là có phước tiêu tiền a… Tổ tông thua cược, chờ đến khi tổ tông chết đi liền đến nhà thu lại tiền là được.



- Thực sự hấp dẫn nha, chỉ nghe như vậy ta đã muốn tới Tây Môn gia… Phi!



- Da mặt thật sự… chậc chậc chậc…







Một đám thiếu nữ miệng mồm lanh lợi, ngươi một câu ta một câu, nói tới người Tây Môn gia chỉ muốn đào lỗ chui xuống cho bớt nhục…



Sau khi cầu cứu khắp nơi, mới rốt cục cũng tiễn đám bà trẻ này về, còn về phần đi đòi lại tiền cược từ chỗ Vân Dương, hiển nhiên từ nay không hề đề cập tới.




- Vân thiếu gia, ta sai rồi… ta sai rồi… ta sai rồi, ngươi tha thứ cho ta đi…



- Ngươi không sai a, ngươi trung thành với hoàng thất, trung thành tuyệt đối, đáng giá tán thưởng, là ta sai, ta không nên ép buộc ngươi… ngươi đi đi.



Phanh phanh phanh, Tần thiếu gia không ngừng dạp đầu:



- Vân thiếu gia, Vân thiếu gia… ngài giơ cao đánh khẽ, coi như ra là cái rắm, đánh cái rồi thôi đi… làm như thế sẽ thực sự chết người đó a…



- Vậy cũng không được… các là cửa hàng chuyên dụng của hoàng gia a…



- Không không không, Vân thiếu gia, chỉ cần một câu nói của ngươi, chuyện này ta có thể đứng ra làm chủ!



- Ngươi thực có thể làm chủ?



- Thật! Thật như vàng mười!



- Không gạt ta?



- Nào dám a…



- Hay là vẫn thôi đi… nói thật lòng, vừa nãy ngươi từ chối đã khiến ta mất hứng thú, bỏ đi… hiện tại ta cũng không khơi dậy được tinh thần…



- Đừng a… chúng ta sẽ không thu tiền của ngài…



- Như vậy… thật không tốt a!



- Tốt, tốt, rất tốt a. Rất tốt! Chỉ cần Vân thiếu gia chịu đại giá quang lâm, ngọc trang bồng tất sinh huy… Vân thiếu gia, xin mời, hiện tại chúng ta liền đi! Hiện tại liền đi!



- Hiện tại ta còn có chút việc…



- Ai nha, Vân thiếu gia, làm ơn quang lâm a… nếu ngươi không đi, ta cũng không có mặt mũi báo cáo với liệt tổ liệt tông a…



- Tốt a, vì để ngươi có thể có mặt mũi báo cáo với liệt tổ…



Vân Dương một bộ ôn hòa đi lên phía trước, phía trước chính là ngọ trang,



Vừa mới đi qua, liền thấy phía đối diện có hai cỗ kiệu ngừng lại. Đó là hoàng cung đại nội… đến đây lấy ngọc thạch,



Sắc mặt Tần thiếu gia lập tức trắng bệch.



Không phải trùng hợp thế chứ?



Còn chữa nghĩ rốt cục nên xử lý chuyện của Vân Dương như thế nào, mà bên hoàng cung cũng phái người tới, người phủ thái tử cũng đến.



Cộc cộc cộc…



Khoái mã phi tốc, ngươi của mấy vị hoàng tử khác cũng đến…



Tần thiếu gia triệt để choáng váng.



Đây là muốn giết người a! Trong lòng Tần thiếu gia tuyệt vọng nghĩ thầm, không nhịn được kêu lên thành tiếng:



- Cái này tuyệt đối là muốn ép chết người a… trời ạ…



-------------



Phóng tác: xonevictory