Ta Là Chí Tôn

Chương 70 : Thống khổ thấu tâm

Ngày đăng: 08:59 30/04/20


Ầm!



Phanh phanh!



Rầm rầm!







Trong ngự thư phòng của Hoàng đế bệ hạ, vô số đồ đạc bị lão Hoàng đế đập nát!



Sau khi nhận được mấy tin tức này, Hoàng đế bệ hạ đột nhiên bạo phát, như một đầu Hùng sư đang nổi điên phát cuồng!



Hắn cuồng loạn hủy diệt hết thảy những thứ mình có thể nhìn thấy, đem trọn cái ngự thư phòng đập đến nát nhừ!



Hai mắt Hoàng đế bệ hạ đỏ ngầu.



Thu Lão nguyên soái há hốc mồn, khiếp sợ nhìn Hoàng đế bệ hạ nổi giận. Việc Hoàng đế bệ hạ sẽ nổi giận cũng đúng, Lão nguyên soái đã từ lâu nghĩ tới trường hợp có thể Hoàng đế bệ hạ thổ huyết chết vì tức giận.



Nhưng, nhưng Lão nguyên soái cũng không nghĩ đến, phản ứng của Hoàng đế bệ hạ lại lớn đến vậy.



Trong ngự thư phòng, không ngừng nghe thấy âm thanh phanh phanh soạt soạt, tất cả nội thị đã bị đuổi đi từ sớm, trong vòng trăm trượng chỉ còn lại hai người Lão nguyên soái và Hoàng đế bệ hạ.



Thật lâu sau, trong một mảnh hỗn độn đổ nát, rốt cục Hoàng đế bệ hạ đã an tĩnh lại, hoàng bào khẽ phất, trực tiếp ngồi trên mặt đất, không chút hình tượng nào, đột nhiên hai tay che mặt, thấp giọng nghẹn ngào, nước mắt cuồn cuộn tuôn rơi.



Hắn kiệt lực khống chế tâm tình, nhưng sự bi thống này, cố thế nào cũng không thể nhịn được.



Nước mắt điên cuồng tuôn ra từ các kẽ ngón tay.



Lão Nguyên soái Thu Kiếm Hàn từ đầu đến giờ cơ hồ không lúc nào không trong trạng thái ngạc nhiên tột độ.



Mặc dù sớm biết Hoàng đế bệ hạ sẽ phán ứng rất lớn, nhưng cũng tuyệt không nghĩ tới sẽ lớn như vậy! Đây là Hoàng đế bệ hạ bình tĩnh, bất động thanh sắc nắm càn khôn quân lâm thiên hạ sao?



- Bệ hạ, ngài…



Lão nguyên soái rơi vào mê võng, cẩn thận từng li từng tí nói:



- Bây giờ, chỉ có chút manh mối, cũng chưa chắc trực tiếp… có quan hệ với hai vị hoàng tử… bệ hạ hay là…



Hoàng đế bệ hạ ngẩng đầu, con mắt trừng trừng nhìn Thu Kiếm Hàn, thật lâu sau cũng không nói gì, nhưng loại ý vị tuyệt vọng cuồng loạn trong mắt kia, khiến Thu Kiếm Hàn cảm giác một trận bi thương bao phủ.



Thật lâu sau, Hoàng đế bệ hạ trầm thấp nói:



- Lão Thu… ngươi có biết hay không, Cửu Tôn lão đại… Thổ Tôn, chính là nhi tử của trẫm.. Đại hoàng tử!



Câu nói này, long trời lở đất!



Thân thể Lão Nguyên soái Thu Kiếm Hàn cứng đờ, cả người cứ như bị sấm sét giữa trời quang đập vào đầu, hai mắt bỗng nhiên lồi ra, không thể tin được nhìn Hoàng đế bệ hạ.



- Đó là hài nhi của ta…



Hoàng đế bệ hạ hô hô thở dốc, hai mắt đỏ ngầu:



- Lão Thu, thế lực Cửu Tôn khổng lồ là thế, coi như trẫm có càng thêm thoải mái, nhưng sao có thể yên tâm để nó trong tay người khác? Cửu Thiên trận rơi xuống, hoàng nhi của trẫm lại có cảm ứng… trẫm mừng rỡ như điên…



Lão nguyên soái rốt cục hiểu rõ.




Toàn thân tràn đầy lực lượng vô tận.



- Tối nay, trùng kích tam trọng sơn đi, đi xem một chút tam trọng thiên đã lâu không thấy!



Ý chí chiến đấu trong lòng Vân Dương sôi sục.



Mà mấy tiểu tử theo sau kia tiến bộ càng nhanh.



Hiện tại, mặc dù hình thể bốn đầu Thôn Thiên Báo không chút biến hóa, nhưng tất cả đã tiến vào tứ giai.



Bên ngoài phủ, tiếng binh hoang mã loạn, vó ngựa gấp gáp không ngừng truyền vào trong lỗ tai hắn.



Vân Dương sững sờ, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén đến cực điểm.



Loại thanh âm này.



Quá quen thuộc!



Bình thường âm thanh này chỉ xuất hiện khi… biên quan cấp báo!



Chiến tranh, lại muốn tới rồi?



Vân Dương đứng trước cửa phủ, nhìn phía ngoài rối rèn, trong mắt đột nhiên trở nên hoảng hốt…



Trước kia, vào thời điểm như vầy, chỉ sợ hắn đã sớm được thông báo. Cùng các huynh đệ tập hợp a? Cũng không cần đợi triều đình phản ứng, trong nửa canh giờ, bọn hắn đã ra khỏi thành, trên đường tới chiến trận.



Thúc ngựa phi nước đại, áo đen như mực, mỗi người yên tĩnh không nói một lời. Trong mắt mỗi người, tựa như xuyên thấm muôn sông nghìn núi trên đường, trực tiếp nhìn thấy phong vân biến ảo trên chiến trường…



Mỗi lần như vậy, thanh âm của địa ca Thổ Tôn sã vang lên bên tai.



“Đem tất cả tình báo chuyển cho Vân Tôn!”



“Vân Tôn, mắn chắc thời gian, xuất ra phương án.”



“Chúng ta không có thời gian cho ngươi, chỉ có thể để ngươi vừa đi vừa nghĩ, đến địa đầu lập tức thực hiện!”



“Yên tâm, đại ca” Lúc ấy chính hắn sẽ trả lời như vậy, thanh âm trương dương của tuổi trẻ: “Lần này xuất hành, tất là lên núi đao biển lửa, bất quá, chúng ta cũng muốn giết đến thi cốt như núi! Khải hoàn mà về!”



“Ha ha ha…”



“Lão cửu có chí khí!”







Vân Dương đứng trước cửa Vân phủ, ánh mắt đìu hiu.



Bây giờ, chiến tranh lại một lần nữa giáng lâm Ngọc Đường, ta còn muốn cùng các ngươi cùng nhau thúc ngựa nước đại ra chiến trường!



Nhưng, các ngươi, lại ở đâu?!



----------------



Phóng tác: xonevictory