Ta Là Chí Tôn

Chương 758 : Kết thúc

Ngày đăng: 09:09 30/04/20


- Bạch Y, mấy người này là bằng hữu của ngươi?



Người thần bí kia mở miệng hỏi.



- Vâng, sư phụ!



Hóa ra người thần bí này chính là sư phụ của Bạch Y Tuyết - Tiêu Thiếu Khanh. Trước đó Bạch Y Tuyết từng xin phép Vân Dương, ra roi thúc ngựa chạy đi tìm sư phụ, gắng sức đuổi theo, lại ngoài ý muốn mà gặp Sâm La Thập Vương, vừa hay bắt kịp cái đuôi, tham gia trận chiến kết thúc hạo kiếp lần này.



- Ừm, đáng tiếc bảo đồ kia lại rơi vào trong tay Sâm La đình, sau này khó mà gặp lại.



Tiêu Thiếu Khanh lắc đầu.



Hiển nhiên sư phụ Bạch Y Tuyết đánh giá Sâm La đình rất cao, càng tự hiểu lấy bản thân, cũng không có suy nghĩ vọng động vô ích, mặc dù người trước hết tạo ra nguy cơ cho Mục Thế Hùng là hắn, người xuất lực nhiều nhất cũng là hắn.



- Sư phụ, bảo đồ căn bản không quan trọng, quan trọng là…sư tổ đang chờ người.



Bạch Y Tuyết bĩu môi, thầm nghĩ, Sâm La Thập Vương thu được bảo đồ, kỳ thực có khác gì là ta cầm được đâu.



Có điều, trước khi có sự cho phép của công tử, hắn thực không thể nói ra như vậy, cho dù đối tượng có là sư phụ của hắn thì cũng không được…



- Thôi, đi thôi. Việc sư tổ ngươi tha thứ cho ta… xác thực quan trọng hơn chuyện bảo đồ.



- Sư phụ anh minh.



- Ừm, nghe ngươi nói, trong tay Vân công tử gì đó có rượu ngon của Tửu Thần Phượng Huyền Ca?



- Ây… sư phụ ngài bao năm nay không uống rượu, sao hôm nay lại…



- Ai, tiểu tử ngươi thì biết cái gì, mấy năm nay vi sư không uống rượu, chính là vì sư tổ ngươi còn không tha thứ cho vi sư, nếu như sư tổ ngươi tha thứ cho vi sư, vậy vi sư đương nhiên lại có thể thưởng thức rượu ngon, không say không nghỉ.



- A… còn có thể như vậy…




Sinh Sinh Bất Tức Thần Công tầng thứ năm, tấn thăng!



Chỉ tiếc lúc này, Vân Dương đang trong quá trình sụp đổ, thực sự đau tới mức không thể để ý bất cứ chuyện gì, tự nhiên càng không biết, Sinh Sinh Bất Tức Thần Công không chỉ dừng ở đó, mà còn đang tiếp tục tăng trưởn…



Mãi cho đến khi đạt đến Ngũ trọng đỉnh phong.



Nhiều lần lặp đi lặp lại quá trình sụp đổ giày vò, Vân Dương dần không chống nổi gánh nặng, ứng phó duy gian, gân xanh trải rộng, Thái Dương nhảy loạn, hình tượng này, nhìn thôi cũng thấy sợ hãi, tình huống như vậy tiếp tục kéo dài, không chừng một khắc sau, Vân Dương liền có thể trực tiếp bạo tạc, một mệnh ô hô, thân tử đạo tiêu.







Dù lâm vào trạng thái nửa hôn mê, huyền công cũng không chút dừng lại, năng lượng từ bên ngoài tràn vào như không có cực hạn, năng lượng tiếp tục quán trú, Cửu Tôn thần thông mới tạm thời dừng lại đã lần nữa vận chuyển, lần này cùng nhau tịnh tiến, toàn bộ tấn thăng đến cửu tướng đệ Thất trọng, thậm chí đột phá…



Tựa như cùng ăn ý, hoặc là một thứ gì đó liên quan đặc biệt, theo Cửu Tôn thần thông cùng vận chuyển, tu vi Huyền khí cũng lần nữa tăng lên, tiến thêm một bước so với Đạo cảnh Cửu trọng.



Cửu Tôn thần thông tăng lên, Huyền khí tinh tiến cũng là chuyện tốt, thế nhưng trong quá trình tăng lên này, gánh nặng mà Vân Dương phải chịu lại càng thêm trầm trọng, thực sự tỉnh lại hôn mê, tỉnh lại hôm mê, đau đến bất tỉnh, mà cũng đau đến phải tỉnh…



Nhân lực có hạn, ý chí một người dù kiên định thế nào, cũng luôn có cực hạn của nó, Vân Dương đã đến cực hạn này, lúc này, trên huyệt Thái Dương đã nô lên thật cao, tựa như tùy thời đều có thể phá da mà ra, ánh mắt hắn trở nên dữ tợn không thể tự kiềm, khóe mắt sớm đã rách nát, liên tiếp phải nhận thống khổ đến cực hạn như vậy, lặp đi lặp lại, không nhìn thấy điểm cuối, thực sự khiến hắn sinh xúc động muốn tự giải quyết bản thân, kết thúc mọi chuyện.



Thực sự không chịu nổi a…



Thống khổ này, chẳng khác nào không ngừng tiếp nhận thiên đao vạn quả một ngàn năm!



Hắn căn bản không biết, trong một chớp mắt mấu chốt kia, ngay khi đầu của hắn muốn thực sự nổ tung…



Một bóng người, thoáng như lưu quang cực tốc bay vào Thiên Đường thành, chỉ lóe lên một cái, đã tới không trung bên cạnh Cửu Tôn phủ.



Thân ảnh kia hơi ngừng chân lại, không có nửa điểm chần chờ, giương tay lên…



Một đạo tử chói lọi phát ra, phát ra một tiếng huýt dài vui mừng, lấy thế như nhũ yến về tổ mà bay vào trong sương mù dày đặc.