Ta Là Chí Tôn

Chương 77 : Anh hùng nhất mộng, Hồng nhan cả đời

Ngày đăng: 08:59 30/04/20


- Ai…



Vân Dương thở dài thật sâu.



- Kế Linh muốn đi bảy mươi lăm ngàn dặm tìm ca ca của nàng…



Vân Dương thống khổ nhắm mắt lại.



Nàng sao có thể tìm được!







Năm đó, sau một trận chiến, các huynh đệ đều chịu đựng những vết thương chồng chất, Thổ Tôn liền yêu cầu các huynh đệ viết một phong di thư.



“Ngõa quán bất ly tỉnh thượng phá, tương quân nan miễn trận tiền vong. Nếu có một ngày, chúng ta không còn trên đời này nữa, cũng nên di ngôn một chút hậu sự. Mặt khác, khi chúng ta không còn nữa, Cửu Tôn tâm pháp cũng không nên chịu cảnh thất truyền…”



“Nếu một ngày xảy ra chuyện ngoài ý muốn, huynh đệ nào còn sống, có thể xem di thư, thay các huynh đệ hoàn thành tâm nguyện”



Quyết định này, mọi người đều im lặng tiếp nhận.



Thế là, ai mấy đều tự mình chuẩn bị, sau khi trở về, liền tự mình đem tầng thứ nhất thần công giao cho người huynh đệ kế tiếp. Thổ Kim Mộc Thủy Hỏa Lôi Huyết Phong Vân.



Sau khi sắp xếp thỏa đáng, tâm tình mọi người đều rơi vào trạng thái nặng nề, trong lòng đều có chút gì đó khó chịu, vì thế lập tức giải tán, ai nấy tự mình ra ngoài tìm biện pháp giải tỏa.



“Nhớ lần đó, Huyết Tôn lôi kéo mình: Lão cửu, đi theo ca ca ta, đi đạp một cái hắc viện tử…”



Vân Dương nhớ lại, trên mặt lộ ra một nụ cười nhàn nhạt. Hồi lâu sau, mới cúi xuống đọc tiếp nội dung trên di thư của Phong Tôn.



“Chuyện không bỏ được, tạm thời cứ nói trước, bất quá hẳn là không cần đến các ngươi ha ha…”



Khẩu khí Phong Tôn vẫn nhẹ nhàng như trước, hiển nhiên, khi hắn viết phong di thư này, Phong Tôn căn bản không thực sự coi trọng nó. Nhưng Vân Dương càng xem càng cảm thấy khó chịu.



“… ta có một người muội muội, là thân nhân duy nhất của ta… muội muội gọi là Kế Linh, cái tên này thật êm tai a? Hừ, cảnh cáo đám gia hỏa các ngươi, ai cũng không thể đánh chủ ý đến trên đầu muội muội ta!”



“Huynh muội chúng ta là cô nhi, bất quá, được phát hiện ở một cái thôn nhỏ của Ngọc Đường đế quốc, hẳn là người Ngọc Đường a? Ha ha, dù sao, ta cũng coi bản thân là một phần tử của Ngọc Đường. Năm ta tám tuổi, phụ mẫu đều qua đời, ta cùng với muội muội được Kế thị gia tộc thu dưỡng. Lúc ấy gia chủ không có con, liền thu huynh muội ta làm nhi nữ. Mười năm sau, gia chủ có con ruột… cho nên, địa vị của ta liền trở nên tương đối vi diệu ha ha, muội muội dù sao cũng là nữ hài tử, nhưng Đại công tử như ta, liền từ đây hắc hắc hắc, các ngươi hiểu a?”



Hiểu, ta hiểu! Bát ca, dù ngươi nói nhẹ nhõm khôi hài, nhưng ta biết rõ nỗi thống khổ trong lòng ngươi.



“Ta cũng không quan tâm cái gì mà thiếu gia chủ, cái gì mà Đại công tử, nhưng sự tồn tại của ta chẳng khác nào tâm bệnh của một đại gia tộc. Nếu mệnh ta thực sự ô hô, các huynh đệ giúp ta chiếu cố hai người.”



“Người đầu tiên là muội muội của ta, Kế Linh. Linh nhi là bảo bối của ta, là linh hồn của ta. Nếu như ta xảy ra chuyện, các ngươi nhất định phải giúp ta chiếu cố muội muội của ta, không cho phep nói chuyện ta đã chết cho nó biết, không cho phép để cho muội muôi ta thương tâm rơi lệ, không cho phép để muội muội ta nương tựa không đúng người, không cho phép muội muội ta không hạnh phúc, không cho phép muội muội ta không vui vẻ… không cho phép… hừ, nếu làm không được, sớm chết đi cho rảnh nợ!”



Liên tiếp là những câu không cho phép.
- Nhớ kỹ nói với các huynh đệ, nói họ không cần gấp gáp.



Vân Dương thâm trầm thấp giọng nói:



- Lão cửu còn ở đây. Trời có sập xuống, lão cửu cũng gánh vác được!



Vân Dương hành lễ thật sâu đối với tám cái cửa phòng. Sau đó quay người bước nhanh rời đi!







Mây mù, không ngừng phiêu đãng bay múa trên không trung Cửu Tôn phủ.



Bên dưới, rõ ràng tăng thêm không ít hài cốt.



Đó là những kẻ không sợ chết, đến muốn phá giải Cửu Tôn phủ trong mười ngày nay a?



- Chết tốt lắm!



Ánh mắt Vân Dương lóe lên vẻ lạnh lùng:



- Hừ, ta lại đem Cửu Thiên trận tăng cường một chút… đến bao nhiêu, mặt kệ là ai đến, chỉ cần cả gan phá giải Cửu Thiên trận, chết hết ở chỗ này cho ta…



Sau một phen bận rộn, một đoàn mây mù bay ra từ trong Cửu Tôn phủ.



Trong không gian, lập tức tràn đầy một cỗ đau thương chi ý thật sâu.



Hai lão binh đang quét rác đều có chút cảm hoài:



- Ai, chín vị đại nhân a…



- Trận chiến này, nếu chín vị đại nhân cẫn còn, làm gì có lý nào lại bại… ai!



- Đáng tiếc, chín vị đại nhân… chúng quy không có ở đây…



Vân Dương ngẩn người.



Tiền tuyến, bại!



-------------



Phóng tác: xonevictory