Ta Là Chí Tôn

Chương 78 : Ngọc Đường tướng sĩ nay còn tại, thiết cốt trung hồn trúc hùng quan!

Ngày đăng: 08:59 30/04/20


(Thiết cốt trung hồn trúc hùng quan - dịch nghĩa: dù có chết trận thì xương và linh hồn trung thành với tổ quốc của binh sĩ Ngọc Đường cũng phải trở thành một phần của quan ải quan trọng, anh hùng (hùng quan))



Vân Dương chuẩn bị kế hoạch kĩ lưỡng, sau khi ra ngoài, lập tức tuyên bố Cửu Thiên lệnh, thứ nhất là lệnh tìm kiếm tung tích Kế Linh, hoàn thành tâm nguyện của Bát ca, thứ hai là tiếp tục đuổi giết người Tứ Quý lâu, đem mấy tay nghi vấn trong hoàng cung cùng với người bên cạnh Thái tử mang tới, ngoài ra còn tiếp tục tìm hiểu tung tích -tên Đại tướng quân quyền cao chức trọng trong quân đội kia nữa.



Sau khi ban hành hai mệnh lệnh, Vân Dương tiếp tục suy nghĩ, rốt cục nên làm thế nào để tham gia vào trận chiến hiện tại?



Nhưng hắn không ngờ rằng, hắn mới vào trong Cửu Thiên lệnh mười ngày, mà trận chiến này, đã bại!



- Theo lý mà nói, trận chiến này dù không có quy mô lớn, nhưng rõ rang không phải chuyện mười ngày nửa tháng có thể kết thúc…



Vân Dương trăm mối mà không có cách giải:



- Nhanh như vậy, chẳng nhẽ có vấn đề gì xảy ra sao?



Vân Dương một đường di chuyển, trên đường đi, mọi người ai nấy đều bị bao phủ trong một không khí nặng nề u ám.



Hiển nhiên, mây đen do trận chiến bại này mang đến, đã bao phủ toàn bộ Thiên Đường thành.



Tiếng kèm lệnh vang lên từ bôn phương tám hướng.



Tiếng vó ngựa chỉnh tề cũng từ bốn hướng mà đến. Tiếng trống dày đặc vang lên rung trời ngay giữa quảng trường Thiên Đường thành.



- Lần này, lại phải xuất chinh?



Vân Dương chuyển hướng, tiến thẳng tới quảng trường…



Một đám mây thản nhiên bay qua chân trời.







Trên đài, Lão Nguyên soái Thu Kiếm Hàn đang đứng cùng một vị tướng quân râu tóc bạc phơ khác, hai vị phục một thân giáp bạc, hàn quang lấp lóe, tựa như hai pho tượng chiến thần sừng sững!



Một thành Kim Long trường kiếm, một khối Hổ Phù, trong thành âm ù ù của Chiến Thiên cổ, mỗi người nâng một món, trao cho một vị tướng quân, dáng người khôi ngô, cao hơn người thường đến hai cái đầu.



- Thiếu nguyên soái, lần này ngươi đi Đông Phòng, trách nhiệm vô cùng trọng đại, an nguy của đế quốc, giao cho tay ngươi!



Thu Kiếm Hàn Lão Nguyên soái nghiêm túc bào giao:



- Nhất định phải đoạt lại Thiết Cốt quan, đánh đuổi Đông Huyền quân địch ra khỏi cương vực Ngọc Đường ta!



Phía đối diện, vị tướng quân khôi ngô, vai khoác chiến bào, âm thanh hữu lực như kim thạch giao kích:



- Mạt tướng quyết không nhục sứ mệnh! Toàn quân ta tất khiến Đông Huyền đại quân có đến mà không có về! Thiết Cốt quan vĩnh viễn thuộc về Ngọc Đường!



Soái kỳ tung bay phần phật, nhuộm đỏ bầu trời quảng trường, một chữ “Thiết” đón gió bay phấp phới.



Tiếng trống vang lên.



Thiết Tranh bỗng ngẩng đầu, nhìn Lão Nguyên soái Thu Kiếm Hàn, trong mắt bán ra một tia hào quang tình cảm nồng đậm mà người ngoài không nhìn thấy được.



Lão Nguyên soái nhìn tên đệ tử đắc ý của mình, ánh mắt ngưng trọng.



- Mạt tướng đã rõ!



Thiết Tranh chậm rãi đứng dậy, thiếp nhận Long Kiếm cùng Hổ Phù giơ lên cao!



Hắn cũng không nói những lời hùng hồn, ánh mắt lạnh lùng đảo quan tam quân, trường kiếm trong tay phải đột nhiên chấn động!



Dưới đài, tan quân đột nhiên trở nên cuồng nhiệt.



- Chiến! Chiến! Chiến!



- Tất thắng! Tất thắng! Tất thắng!



Tiếng gầm của mười vạn đại quân ngút trời, xuyên thẳng vân tiêu.



Chỉ một động tác, không chút hào ngôn, nhưng tướng sĩ tam quân lập tức trở nên điên cuồng.



Đây là mị lực chỉ thuộc về Thiết Tranh, cũng là vinh quang mà Thiết Tranh xứng đáng có được!



Thống soái Ngọc Đường đánh đâu thắng đó, đệ tử đắc ý nhất của Lão Nguyên soái Thu Kiếm Hàn! Danh tướng hàng thứ bảy của cả Thiên Huyền đại lục!



Thiết Tranh!




“Nếu lần này thắng trận trở về, dù không cần công huân, cũng phải đem bọn chúng thanh tẩy một lần!”



“Lần này coi như bại. Cũng muốn tàn sát một lượt!”



“Loạn thế chiến quốc, quân tâm không thể để lạnh a!”



Bên người Thiết Tranh, trên có tướng lãnh, dưới có binh lính, mười vạn đại quân sắc mặt như một: Mặt lạnh như sắt, không chút biểu tình; ánh mắt nóng bỏng, tràn đầy sát khí!



- Thiết Tranh ta có sợ gì!



Thiết Tranh ngửa mặt lên trời cười lớn một tiếng, lớn tiếng nói:



- Chờ trận này thắng trở về, lão tử mời các huynh đệ một chén! Uống rượu mừng của ta!



Oanh một tiếng!



Đại quân lập tức bùng nổ.



- Tất lấy vô thượng chiến công, làm quà mừng đại soái!



Một viên Thiên tướng vung tay hô to, kích động đến đỏ bừng khuôn mặt!



- Tất lấy vô thượng chiến công, làm quà mừng đại soái!



Mười vạn tướng sĩ đồng thời bạo hống.



- Ha ha ha ha…



Thiết Tranh cất tiếng cười lớn, tràn đầy phóng khoáng!



Đại quân đẩy nhanh tốc độ, thanh âm vó ngựa chỉnh tề, hướng về phương xa tốc hành.



- Chúng ta là tiên phong, mau mau! Có muốn mau uống rượu mừng của đại soái hay không!



- Trinh sát, lần lượt phái ra mười đợt trinh sát, ta muốn tất cả tin tức sáu tăm dặm trước mắt!



- Nhanh nhanh nhanh!



- Ướng Dượng vệ, đuổi theo trinh sát!



- Ám Dạ tổ, phối hợp với Ưng Dương, ẩn nấp tùy thời tiếp ứng.



- Đao Phong vệ, chuẩn bị tiếp địch!



- Thần Xạ cung, mau chuẩn bị!



- Đại Thuẫn doanh, phối hợp Thần Xạ!



- Tất cả chú ý bảo vệ Quân Nhu doanh, tùy thời chuẩn bị tiếp ứng!



Một tiếng lại một tiếng hiệu lệnh, dựa vòa phương thức đưa tin đặc biệt dưới trướng của Thiết Tranh, không ngừng quán xuyến truyền tới toàn bộ đại quân.







Vân Dương nhìn đại quân của Thiết Tranh xuất trinh, mãi cho đến của thành, đoàn may mù kia vẫn còn trôi nổi.



Hắn biết trận chiến này vô cùng tàn khốc và nguy hiểm.



Thiết Tranh dù lợi hại, nhưng, địch nhân của hắn lại là Hàn Sơn Hà – Đại lục đệ nhất quân thần!



Thiết Tranh, chưa hẳn có thể kiên trì quá lâu. Vân Dương cảm thấy một loại cấp bách không ngừng thúc dục hắn!



Ta còn kịp a?



- Chịu đựng, cố gắng chịu đựng a Thiết Tranh!



- Chờ ta!



------------------



Phóng tác: xonevictory