Ta Là Chí Tôn

Chương 79 : Trung mộng quan sơn trường ác chiến, tàn khu năng dã báo quốc ân

Ngày đăng: 08:59 30/04/20


Vân Dương về tới Vân phủ.



Dưới ánh mắt nghi hoặc của Lão Mai cùng Phương Mặc Phi, Vân Dương cũng không dừng lại giải thích, một đường tiến thẳng vào mật thất.



- Lục Lục, cần trong thời gian ngắn nhất đột phá tam trọng sơn, mặt khác, Huyền Phong quyết cũng phải đột phá tầng thứ tư!



- Ê a nha…



Đại quân Đông Huyền đã tiếp cận, Ngọc Đường rơi vào thời khắc sinh tử tồn vong, Vân Dương không thể làm gì khác ngoài việc quyết định tạm thời buông thù hận xuống, dốc lòng luyện công.



Thứ hắn cần luyện bây giờ chính là Huyền Phong quyết của Phong Tôn, ngoài ra còn có Huyết Sát quyết của Huyết Tôn. Huyêt Sát quyết chỉ cần tu luyện tầng thứ nhất, sau đó hắn trở lại Cửu Tôn phủ, mở ra gian phòng của thất ca Huyết tôn, từ trong đó lấy ra Kinh Lôi quyết của lục ca. Tu tầng thứ nhất rồi tiếp cục mở mật thất của Ngũ ca, tu luyện Tinh Hỏa quyết.



Thời gian rất ngắn!



Nhưng Vân Dương nhất định phải làm được mấy điều đó.



Thứ có thể giúp đại quân, trước mắt cũng chỉ có thể dùng Phong Hỏa hợp lực. Nếu có thể đem Kinh Lôi quyết cũng luyện đến tầng thứ ba thứ tư thì đó là tốt nhất. Nhưng… Vân Dương đoán chừng, dù hắn co liều mạng tu luyện… chỉ sợ cũng không thể làm được điều đó.



Coi như tu luyện Tinh Hỏa quyết đến tầng thứ ba, tầng thứ tư, Vân Dương cũng không thực nắm chắc.



Nhưng dù có liều mạng, Vân Dương cũng phải làm.



Các huynh đệ, chúng ta thủ hộ tổ quốc lâu như vậy, ta quyết không để vinh quang thuộc về Cửu Tôn này biến mất trong tay ta!



- Aiz, Hỏa ngũ ca, nếu ngươi là Thất ca hoặc Bát ca thì tốt biết bao nhiêu… ta phải mở phòng Bát ca mới có chìa khóa phòng Thất ca, lại mở phòng Thất ca mới có chìa khóa phòng Lục ca, mở được phòng Lục ca mới thấy được chìa khóa phòng ngươi…



Vân Dương thầm nhủ trong lòng.



Nếu Hỏa Tôn còn tại, đoán chừng Vân Dương không tránh được hắn đập cho một trận… Tiểu tử này lại muốn giáng cấp của hắn a?







- Không chút động tĩnh biến mất mười ngày, trở lại lập tức bế quan…



Phương Mặc Phi biểu lộ vẻ mơ hồ khó hiểu.



- Chuyện này rất lạ sao?



Lão Mai trợn mắt nói:



- Bất ngờ mất tích ba tháng, sau đó trở lại liền bế quan ba tháng, ngươi có thấy qua chưa?



Phương Mặc Phi kinh dị kêu:



- Lại có chuyện này?



Lão Mai trợn mắt một cái, chia sẻ kinh nghiệm với Phương Mặc Phi:



- L ão Phương a, trên người công tử của chúng ta còn rất nhiều chuyện khác thường khiến người không thể tưởng tượng nổi… rất nhiều a… ngươi vừa tới, nên làm quen với nó đi… a, ngươi quét dọn đình viện đi.



Phương Mặc Phi nhìn bóng lưng Lão Mai rời đi, khẽ gãi đầu, có chút điệu bộ của một tên hòa thượng sờ không tới não.



- Một cái Hầu phủ lớn như vậy, tiền chất đống không tiêu... Chẳng nhẽ thuê một tên thị nữ người hầu... Sẽ chết a...



Thực sự phát rồ!



Để một cao thủ thất trọng thiên như lão tử đi quét sân...



...



Thiên Đường thành rơi vào trong một mảnh trầm mặc, tất cả mọi người đều đợi tin tức truyền về từ tiền tuyến.



Thắng hoặc bại.




Ngoài cửa thành lúc này cũng đã tập hợp rất nhiều người.



Vô số lão binh gãy chân, không tham gia được hành động lần này, bọn hắn một đêm không ngủ, sớm bước ra ngoài thành, đưa tiễn huynh đệ của mình.



Đây là một chi đại quân tàn tật, không có người nào không từng tổn thương, không có người nào không tàn.



Không ít tướng quân tàn tật, mặc giáp sáng loáng, ngồi trên lưng ngựa, nhìn các huynh đệ của mình đổ đến của các hướng, như hải nạp bách xuyên, từ từ, nhân số ngày càng nhiều.



- Tiễn các huynh đệ đi!



Từng vò, từng vò rượu bày tại trên đất, vô số lão binh tàn tật đôi chân đều ưỡn thảng nguwoif lên.



Tất cả tàn quân xuất chinh, đồng thời cúi đầu tới đất:



- Chuyện trong nhà, xin nhờ các huynh đệ!



Không có nghi thức xuất chinh rầm rộ, không có chống chiêng đưa tiễn.



- Các huynh đệ, xuất phát!



Có người khàn giọng kêu lên một tiếng.



Một cây cờ lớn, phần phật bay trên không trung.



“Trung mộng quan sơn trường ác chiến, tàn khu năng dã báo quốc ân”



(Trong mộng trường kỳ ác chiến, thân thể tàn phế cũng có thể báo quốc ân)



Đại quân trầm mặc xuất phát, khoảng chừng trên vạn người! Từng người kiên định bước đi, không ai quay đầu.



“Chớ có quay đầu! Nếu trận chiến này còn sống trở về, muốn nhìn thế nào đều đưuọc! Nếu không thể trở về, quay đầu càng thêm khó chịu!”



Gió sớm thổi ô ô qua Thiên Đường thành.



Đoàn người dần dần từng bước đi đến.



Trên đầu thành, vô số thân ảnh phụ nữ trẻ em lúc này mới dám hiện ra, các nàng vẫn một mực ở chỗ này, che miệng, nhìn con mình, nhìn nam nhân của mình lần nữa xuất chinh...



Nước mắt, im ắng rơi xuống.



Thời đại loạn lạc, cái thời gian chiến hỏa bay loạn này, lúc nào? Mới có thể kết thúc?



Ngay lúc này, tiếng vó ngựa gấp gáp đột nhiên vang lên.



Hai thớt khoái mã, như bôn lôi thiểm điện từ trong cửa thành vọt ra.



Hai thân ảnh lão tướng lệ nóng doanh tròng, hai tôn quân thần của Ngọc Đường,



Thu Kiếm Hàn, Lãnh Đao Ngâm!



Nhìn đại quân đi xa, hai vị lão tướng lệ nóng doanh trong, đứng lặng thật lâu.



- Bọn hắn đều là anh hùng!



- Chỉ là chúng ta... Lại bạc đãi anh hùng!



...



-----------



Phóng tác: xonevictory