Ta Là Chí Tôn
Chương 80 : Thiên Đường nổi gió
Ngày đăng: 08:59 30/04/20
Thiên Đường thành tựa như trở nên hoang vắng hơn không ít.
Nó như mất đi cái áo phồn hoa của ngày xưa.
Ngay cả những người cao đàm khoát luận trong các tửu lâu cũng đều ít đi... Tất cả mọi người đều sinh hoạt một cách trầm mặc. Trầm mặc chú ý... Tin tức ngoài tiền tuyến chuyển về!
Nhưng, tại một góc khuất nào đó...
Những tay côn đồ ngày thường ý thế hiếp người, bắt nạt thôn dân lương thiện, những kẻ đó, từng đám, từng đám... chết.
Có những kẻ bị Huyền thú giết. Nhưng cũng có những kẻ là chết dưới đao kiếm. Mà mật thám trong quân đội, cũng được Lão Nguyên soái toàn lực huy động.
Trước đó, Lão Nguyên soái bận trăm công ngàn việc, những việc như thế này lão không chú ý tới. Nhưng lần này, dưới tình cảnh bi tráng của đội quân tàn tật đó, lão hạ ngoan tâm.
- Phàm là kẻ ức hiếp gia quyến các tướng sĩ xuất chinh, phàm là kẻ ức hiếp gia quyết tướng sĩ hy sinh, phàm là kẻ ức hiếp gia quyến của tướng sĩ tàn tật... Giết không tha!
Lúc Lão Nguyên soái hạ mệnh lệnh này, hai mắt lão đỏ phừng như lửa, phần vì xúc động mà các tướng sĩ đem lại, phần vì giận dữ với những kẻ lưu manh ác ôn.
Cùng lúc đó, Hoàng đế cũng xuất động mật vệ, Lãnh Đao Ngâm lão tướng quân cũng truyền lệnh cho thủ hạ tâm phúc. Hơn nữa, pháp luật Ngọc Đường cũng vì điều này mà thay đổi. Tất cả, đều hướng đến các tướng sĩ nơi tiền tuyến...
Kẻ phạm tội, nhất định bị xử nặng!
Chính vì vậy, lưu manh côn đồ trên phạm vi toàn Ngọc Đường đều gặp phải đả kích, tên nào muốn tiền, ra đường thu phí bảo hộ, nói không chừng, có tiền mà không có đầu dùng....
...
Một trận chiến giằng co tàn khốc tới cực điểm.
Đông Huyền hắc kỵ của Hàn Sơn Hà, đội quân mạnh nhất thiên hạ, gặp phải Thiết quân hung mãnh, cũng tung ra hết sức của mình.
Trận chiến này, hươu chết vào tay ai, cũng khó mà đoán trước.
Viện quân không ngừng được đưa đến chiến trường. Nhưng, tất cả cao tầng đế quốc đều rõ một điểu, chân chính có thể quyết định thắng bại của trận chiến, duy chỉ có mười vạn Thiết quân của Thiết Tranh.
Đây mới thực là, lực lượng mạnh nhất mà Ngọc Đường có thể đem ra lúc này.
“Nếu Cửu Tôn đại nhân vẫn còn...” Vô số người Ngọc Đường đều đang thầm nghĩ.
Nếu Cửu Tôn vẫn còn. Khỏi phải nói, Đông Huyền hắc kỵ căn bản không dám xuất động.
Chuyện tình như nguy hiểm như chồng trứng này sao có thể xảy ra?
Những lời như vậy, tạo thành một cơn sóng dư luận chủ lưu trong Ngọc Đường quốc, từ tiệm cơm quán rượu đến khách sạn quầy hàng... Mỗi khi đàm luận đến mấy lời này, đều thở dài khôn nguôi.
- Nếu Cửu đại nhân vẫn còn, Hắc kỵ dám đến?
- Nếu chín vị đại nhân vẫn còn, ngay cả Hàn Sơn Hà cũng không dám bước ra khỏi cửa!
- Ai... Nếu chín vị đại nhân vẫn còn sống...
Đối phương rõ ràng đến đây tiến công, nhưng hoàn cảnh hia bên lại là đối chiến trực diện.
Sau lưng Thiết Tranh có ba vạn thiết kỵ. Từ đầu đến giờ, mặc kệ thế cục biến hóa thế nào, hắn vẫn chưa từng dụng đến chi thiết binh này. Bọn hắn ăn tốt nhất, ở cũng tốt nhất!
Nếu một khi cuộc chiến đến hồi bại, ba vạn thiết kỵ này chính là át chủ bài liều mạng cuối cùng của hắn.
- Ô ô...
Tiếng kèn hiệu trầm muôn vang lên trong doanh trại của đối phương.
Một dòng lũ đen ngòm, chậm rãi chuyển động, từ chậm đến nhanh, từ từ tạo thành mũi tiến công sắc bén. Tiếng bước chân chỉnh tề kia, tựa như tiếng chuông gọi hồn.
Tại một giây ngay khi tiếng kèn lệnh vang lên, Thiết Tranh không chút do dự phất tay, trống trận đồng thời vang lên. Năm ngàn thiết kỵ chỉnh tề xuất động.
Hai chi đội ngũ, như hai đạo hắc long cuồng nộ lao trên chiến trường. Hai nhánh quân đội, không có bất kỳ một ai gầm rú.
Ngay cả một tiếng kêu đau cũng không có.
Cứ như vậy, ai nấy trầm mặc chiến đấu, tất cả đều chiến ý điên cuồng, sự liều sĩnh cùng sát khí được lộ rõ.
Hai chi kỵ binh tựa như nộ long, trong sự trầm mặc va vào nhau.
Trong nháy mắt, kể cả Thiết Tranh lẫn tướng linh bên Đông Huyền, con ngươi hia người lập tức co rút lại.
Sóng máu bài không mà lên!
Tinh nhuệ đối tinh nhuệ!
Hắc kỵ mặt không biểu tình, không thèm nhìn đồng đội ngã xuống bên cạnh, trong mắt họ chỉ có binh khí trên tay cùng với đối thủ trước mắt, điên cuồng vọt lên. Thiết kỵ, người người đeo mặt nạ sắt, lẳng lặng tiếng công.
Đây là chiến trường, tất cả lấy binh khí cùng sinh tử để giao tiếp!
Phốc phốc...
Thiết kỵ Ngọc Đường do phó thống lĩnh thiết kỵ Ngô Quân Đao xuất lĩnh. Trường thương trong tay Ngô Quân Đao đâm ra như mưa, điểm điểm hàn tinh hiện lên, từng đạo hắc ảnh bị hắn bốc lên, rơi xuống, chiến mã cuồng chạy, một khắc không ngừng, hắn xuất linh binh lính dưới trướng, tựa như một thanh đao sắc bén, đêm thẳng vào nội bộ địch.
Mà đối phương, cũng sử dụng chiến thật tương tự, vọt thẳng vào trong trận doanh thiết kỵ, ngoại trừ âm thanh binh khí va chạm, hết thảy đều diễn ra trong trầm mặc, song phương đều tiến đến phía trước.
Song phương đều đang tử vong!
Ầm!
Một bóng người màu đen bị chiến mã đụng bay rơi xuống đất, đang muốn đứng lên, nhưng, vô số tuấn mã lao nhanh nhanh chóng che mắt hắn.
----------------
Phóng tác: xonevictory