Ta Là Chí Tôn

Chương 81 : Bại cục đã định

Ngày đăng: 08:59 30/04/20


Tất cả binh sĩ rơi xuống khỏi lưng ngựa, trong nháy mắt liền bị loạn mã giẫm nát!



Từng đạo huyết quang không ngừng phun tung tóe, bay lượn trên không trung. Đứng từ xa mà quan sát, chỉ thấy sau khi hai chi kỵ binh va vào nhau, những cánh tay người thoát ly thân thể không ngừng bay lên giữa không trung, cũng không ngừng có những đầu người bay lên như ếch xanh nhảy khỏi mặt nước, quay tròn mấy vòng trên không trung rồi mới rơi xuống đất, lại không ngừng có những thân thể vặn vẹo bay lên không trung, rồi lại chán nản rớt trở lại mặt đất...



Ngô Quân Đao liều mạng trùng sát, đột nhiên hắn cảm thấy toàn thân thả lỏng, áp lực bỗng nhiên biến mất, trước mắt hắn là một mảnh không gian rộng rãi, hắn đã xuông ra khỏi trận hình kỵ binh của đối phương. Sau lưng hắn, đội ngũ thiết kỵ vẫn chỉnh tề như trước, tất cả đồng thời vọt ra, trường đao của Ngô Quân Đao khẽ nâng nghiêng lên, chiến mã lao vùn vụt thành một đường cong hoàn mỹ, mũi nhọn của Thiết kỵ lần nữa hướng tới kỵ trận của đối phương.



Không gào thét, kêu rên, một lần nữa hai bên xông vào chém giết.



Sinh tử lướt qua trong nháy mắt.



Thắng bại, cũng sẽ được quyết định vào giờ phút này.



Đầu mũi nhọn tấn công.



Thiết Tranh đột nhiên nhấc tay, hét lớn một tiếng:



- Ngọc Đường Thiết kỵ!



Thanh âm như sấm dậy quét ngang chiến trường.



Mấy chục vạn tướng sĩ đồng thời gào rống:



- Vô địch thiên hạ!



Kể từ khi Thiết kỵ khia chiến đến nay, Đây là lần đầu tiên họ phát ra âm thanh.



Lại là gào thét dưới sự dẫn đầu của chủ soái.



Đồng thời, tiếng trống động trời vang lên trong quân trận của đối phương. Nhưng trên mặt Thiết Tranh lại nở ra một nụ cười tàn khốc.



Hắn, nhanh hơn một bước!



Tiếng rỗng đinh tai nhức óc của chủ soái, không thể nghi ngờ chính là một liều thuốc cường tâm cho chúng tướng sĩ.



Thiết kỵ Ngọc Đường trong chốc lát liền trở nên triệt để điên cuồng, đồng thời bạo hống một tiếng:



- Ngọc Đường thiết kỵ, Vô địch thiên hạ!



Tiếng gào thét vang lên, thiết kỵ đồng thời phóng tới trước mặt hắc kỵ Đông Huyền.



Quân doanh Đông Huyền.



Tướng lĩnh chỉ huy trận đánh hiện tại của Đông Huyền đang vô cùng lo lắng, mồ hôi không ngừng rơi xuống từ trên chóp mũi.



Một lão giả gầy gò, đứng chắp tay nhìn chiến trường, thản nhiên nói:



- Lần đối chiến này, Hắc kỵ bại, thu binh đi.



- Đại soái!



Tướng lĩnh lãnh trận không cam tâm khẽ rên.



- Bại chính là bại!


- Chuyện gì? Vội cái gì!



Thiết Tranh giận tím mặt. Nhưng hắn lập tức ngẩn cả người.



Sau lưng hắn không biết từ lúc nào mà xuất hiện môt chi kỵ binh chừng mấy vạn người. Dòng người thế tới như thác đổ, đen nghịt một mảng.



Đông Huyền thiết kỵ!



Từ lúc nào mà đã xuất hiện ở sau lưng hắn?



Thiết Tranh hoàn toàn mất hết can đảm, hắn quay người nhìn quân trận của đối phương. Hàn Sơn Hà vẫn chưa từng lộ diện. Nhưng Thiết Tranh biết, hắn... Đã xong!



Mấy ngày nay Hàn Sơn Hà tiến công như nước chảy, vô khổng bất nhập, chính là vì chuẩn bị cho ám chiêu này.



Mấy vạn kỵ binh chặn hoàn toàn đường lui của Ngọc Đường tàn quân.



Trong lúc hắn bận rộn ứng đối mười mấy lộ tấn công, chi kỵ binh này không chút tiếng động đã vây phía sau lưng.



Tiến không đường, lui không cửa!



Một chiêu này của Hàn Sơn Hà chính là muốn một lần dập tắt hoàn toàn vũ lực của Ngọc Đường.



Hiện tại, Thiết Tranh đối mặt với thế công từ bốn phương tám hướng, thế công của địch ngày càng nhanh chóng...



Rõ ràng đối hương chuẩn bị tỏng tiến công.



Một khi bắt đầu, tất sẽ như lôi đình vạn quân!



Thiết Tranh kiệt lực vắt óc, hắn thực không thể nghĩ ra phương pháp gì có thể lật lại thế bại này! Nếu hắn thực sự đại bại ở đây, như vậy đông tuyến của Ngọc Đường sẽ toàn diện sụp đổ.



Hàn Sơn Hà công kích, vô biên bất tận.



Căn bản khó lòng mà phòng bị.



- Đại soái!



Vệ binh đột nhiên kêu lên đầy kinh ngạc:



- Đại soái, phía tây nam, đại quân Đông Huyền đột nhiên phân loạn, tựa hồ có chiến đấu...



Thiết Tranh sững sờ.



Phía tây nam...



Hắn vẫn muốn đột kích theo hướng đó, sau đó dựa núi mà thủ. Nhưng hắn có thể thấy, Đông Huyền cũng có thể thấy điểm này, phía tay nam được Hàn Sơn Hà xây dựng không khác tường đồng vách sắt. Nơi đó, sao có thể có chiến đấu?



...



Lời tác giả: viết xong một chương này, có chút cười khổ, tràng diện chiến tranh như vậy, nếu là trước đây ta chí ít phải viết mười mấy chương. Lần này cố hết sức rót gọn, cũng chỉ có thể sút đến mức này.



----------------



Phóng tác: xonevictory