Ta Là Chí Tôn
Chương 82 : Gió đến nơi tuyệt cảnh!
Ngày đăng: 08:59 30/04/20
Thiết Tranh quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy bên khói bên đó cuốn lên cuồn cuộn, phóng lên tận trời, tiếng chém giết cách mấy chục dặm mà vẫn có thể nghe rõ như thường.
Đây quả là bộ dạng của một cuộc chiến quy mô lớn.
Thiết Tranh chỉ thấy trái tim mình nhảy dựng lên, bờ môi có chút khô khốc:
- Phát hiệu lệnh, phất cờ hiệu! Hỏi thăm tình hình bên kia rốt cục là xảy ra chuyện gì?
Nhưng không đợi bên này có động tác, bên kia đã có chín cột khói đặc phóng lên trời.
Hoàn toàn là sương mù, không có ánh lửa.
- Người của chúng ta.
Thiết Tranh thấy tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực:
- Chi viện binh này từ đâu àm có?
Hàn Sơn Hà ở bên kia cũng phát hiện phía tây nam đột nhiên rối loạn, một tiếng hiệu laanhj phát ra, mười ngày kỵ binh trực tiếp lao như tên bắn mà tới.
- Giết qua.
Thiết Tranh quyết định thật nhanh.
Đây là cơ hội duy nhất, cũng là sinh lộ duy nhất.
- Qua bên kia tụ họp, đi Thiên Huyền nhai.
Hiện tại, coi như bên kia có viên binh, nhưng bại cục đã định, khả năng hiện tại mà hắn có thể làm cũng chỉ là đem quân qua bên Thiên Huyền nhai kia, lời dụng địa thể núi non dễ thủ khó công, một lần nữa lập lại phòng tuyến, có thể thủ bao lâu thì thủ bấy lâu.
Đại chiến bộc phát không chút dấu hiệu.
Thiết Tranh tự thân xuất mã, soái lĩnh toàn quân phá vây hướng tây nam.
Điểm này Hàn Sơn Hà cũng chưa từng nghĩ tới, mà Thiết Tranh cũng chưa từng hy vọng xa vời có thể phá vây từ hướng này.
Hai bên đều có chút ngoài dự liệu.
Sự thảm liệt của trận chiến này, càng thêm ngoài sức tưởng tượng.
- Ngọc Đường thiết kỵ!
Thiết Tranh gào thét một tiếng, thúc ngựa dẫn đầu.
Thiết Tranh từ đầu đến cuối vân chưa động ban vạn thiết kỵ, lần này toàn bộ xuất dộng, hóa thành một chiếc búa lớn đạp vào vòng vây của Đông Huyền.
Mà năm vạn hắc kỵ của đối phương cũng trực tiếp chuyển mình.
Truy sau, cắt đường lui của ba vạn thiết kỵ Ngọc Đường, có điều hắc kỵ chậm một nhịp mới kịp trùng sát. Trước đó, không có bất ai nghĩ tới, nơi khó công phá nhất mà lại đột nhiên xuất hiện biến cố như vậy.
...
Ngọc Đường tổng hai mươi vạn đại quân, tập thể trùng vây. Đông Huyền tập trung ưu thế binh lực liều mạng ngăn cản.
Hàn Sơn Hà vững vàng đứng giữa đội hình đại quân, thuần thục phát ra chỉ lệnh điều binh khiển tướng. Mà Thiết Tranh cũng đỏ mắt giết tới, trước sau như một mạnh mẽ trùng kích.
Mục tiêu hai bên đều vô cùng rõ ràng.
Nếu hai mươi vạn quân Ngọc Đường này có thể thành công rút về Thiên Huyền nhai phía tây, như vậy nguyên khí của Ngọc Đường còn có thể giữ lại, còn có thể chiến một trận. Nhưng nếu Đông Huyền thành công lưu lại hai mươi vạn quân đó, Ngọc Đường tất nguyên khí đại thương.
Hàn Sơn Hà vất vả bố cục lâu như vậy, sao có thể để Thiết Tranh chạy thoát?
Thiết Tranh một ngựa đi đầu, người ngăn cản hắn tan tác tơi bời, trường thương hia trượng năm hóa thành vô số hư ảnh, phốc phốc...
Nhưng nơi Thiết Tranh đi qua, hắc kỵ không mảy may sống sót.
Dưới hông ngựa đã tạo thành một cỗ gió lốc, Thiết Tranh xuất linh ba vạn thiết kỵ, xống tới thế như chẻ tre. Hoàn toàn mà một tư thế liều mạng.
Mà phía bên kia cũng không biết xuất ra một chi đội ngũ nào đó, cũng đang liều mạng lao đến bên này, tiếp ứng Thiết Tranh phá vây. Sự liều mạng đó, so với bên này chỉ có hơn chứ không kém.
Đại quân Ngọc Đường điên cuồng công kích, trận chiến trực tiếp chuyên sang giai đoạn vô cùng gay cấn.
Thiết Tranh hoàn toàn điên cuồng:
- Giết, giết qua cho ta!
Đây là cơ hội duy nhất.
- Chi quân đội này từ đâu mà tới?
Trên khuôn mặt gầy gò của Hàn Sơn Hà đầy nghi vấn. Binh mã Ngọc Đường có thể điều động, lão hoàn toàn rõ như lòng bàn tay.
Tới mức này, tuyệt không thể có bất kỳ viện binh nào có thể trợ giúp Thiết Tranh, tại sao lại đột nhiên xuất hiện một chi quân ngũ?
Thiết Tranh một đường xông qua, huyết lưu mười dặm, rốt cục tiếp cận chiến trường phía trước, nhưng, ngay một khắc khi Thiết Tranh tiếp cận chiến trường, đột nhiên tâm tinh hắn như bị một cái búa đập thật mạnh, khiến nó rung động không thôi.
Vành mắt Thiết Tranh đỏ lên, nhiệt lệ cuồn cuộn tuôn rơi trên gương mặt cương nghị đó.
- Giết qua!
- Tụ hợp với các huynh đệ.
Thiết Tranh gian nan đứng lên, thân thể không ngô chằng chịt vết máu. Hắn lẩm bẩm nói một câu, đột nhiên hét lên:
- Liều mạng! Kiếp này Thiết Tranh ta xin lỗi các huynh đệ, để cho chúng ta cùng nhau tử chiến, xuống dưới đó chúng ta lại thống binh tía chiến.
- Là các huynh đệ xin lỗi đại soái!
Một tên phó tướng nghẹn ngào:
- Vốn định lấy vô thương chiến công, chúc mừng đại soái! Chỉ tiếc... Các huynh đệ xin lỗi ngài! Càng xin lỗi tẩu tử...
Tẩu tử.
Ánh mắt Thiết Tranh ngưng lại. Thân ảnh mảnh mai dựa cửa mà trông kia như hiện trước mắt hắn.
“Chiến trường hung hiểm, chàng nhớ bảo trọng”
“Vâng, Thiến nhi, chờ ta trở về, liền cưới nàng làm vợ! Ta muốn huynh đệ tam quân, cùng dân chúng cả nước đều đến ăn mừng chiến thắng của chúng ta, đều đến ăn mừng hôn lễ của chúng ta!”
“Ta chờ ngươi”
Thiết Tranh ngửa mặt lên trời cười thảm.
Thời thiếu niên hắn đã sớm nhập ngũ, bận việc quân ngũ, mãi cho đến nay là ba mươi chín tuổi mới có ý định thành gia lập thất. Nghĩ không tới... Cuối cùng vẫn là công dã tràng.
Tiếng vó ngựa của Đông Huyền hắc kỵ vang vọng bên tai, tiếng hò hét đi tai nhức óc:
- Thiết Tranh, chạy đi đâu!
- Giết!
Dung nhan ôn như kia, chậm rãi từ trong mắt Thiết Tranh mà đi xa, hóa thành phong cảnh chập chờn:
- Sau khi ta chết, ngươi hãy tìm người tốt mà gả đi... Bất quá, nhớ kỹ đừng có tìm người trong quân!
Hắn xoay người, không mặt lại trở nên lạnh lẽo, trường thương chống xuống đất, thân hình khôi ngô như một tòa đại sơn đỉnh thiên lập địa, hét lướn mootjt iếng:
- Liều mạng!
- Liều mạng!
Tướng sĩ tam quân cùng gào thét, trong chốc lát hai mắt đỏ hồng.
- Chuẩn bị đòi lại nợ máu! Các huynh đệ chuẩn bị sẵn sàng!
Thiết Tranh cười lớn một tiếng, vẫn phong vị phóng khoáng như trước. Trong mắt hắn, thân ảnh mềm mại đáng yêu kia cuối cùng hóa thành mây khói, còn lại, chỉ là thiết huyết sát phạt, khẳng khái liều mạng!
Ngoài năm mươi trượng, một đội hắc kỵ của Đông Huyền đã xuất hiện, hàn mang lóe sáng trong đêm tối.
- Tất cả đã sẵn sàng!
Thiết Tranh quát lớn một tiếng, thanh âm chấn động trời cao!
- Sẵn sàng!
Mấy vạn đại quân chỉnh tề hô quát.
Thiết Tranh đang muốn hạ lệnh, trường thương đã chỉ séo phía trước, một tiếng tử chiến đang muốn phát ra, đột nhiên đọng lại trong cổ họng, toàn bộ thân để đều trở nên cứng ngắc!
Bởi...
Đúng lúc này.
Một trận gió đột nhiên thổi xuống từ trên Thiên Huyền nhai.
Hô hô hô...
Nguyên bản gió Tây Bắc đang tàn phá, vậy mà đột nhiên đổi hướng!
Gió thổi nghịch hướng!
Tiếng gió rít gào càng lúc càng lớn!
Ô ô... Tiếng gió thê lương, chốc lát biến thành tiếng ma quỷ gào thét.
Toàn bộ cây cối chỉnh tề xoay người, hướng về phía hắc kỵ mà quất tới! Thiên Huyền nhai vốn được trời ưu ái, giờ phút này tạo thành một cái sát cục chí mạng.
Là sát cục chí mạng đối với Đông Huyền đại quân.
Trong lòng ngực Thiết Tranh nhảy một cái, trong lòng ngực tất cả quân nhân Ngọc Đường đều nhảy một cái.
Tình cảnh này... Thật quen thuộc...
Chẳng lẽ...
Chảng lẽ...
...
------------
Phóng tác: xonevictory