Ta Là Chí Tôn
Chương 826 : Chúng ta chờ ngươi
Ngày đăng: 09:10 30/04/20
Mai cô cô vung tay lên, trật tự thiên địa lại khôi phục bình thường, mỉm cười nói:
- Linh Tê, hồng quang trên người ngươi kia không phân địch ta, có phải rất khốn nhiễu không?
Kế Linh Tê đỏ mặt tới mang tai:
- Còn được, vẫn dùng được…
Mai cô cô cười đầy thâm ý:
- Thực sự là tốt sao… nếu như ta nói, ta có thể giúp ngươi bỏ đi thì sao?
Bỏ đi?
Kế Linh Tê lập tức ngây dại.
Đây không phải là tâm nguyện lớn nhất của nàng và Vân Dương sao?
Kế Linh Tê có thể nhìn ra được, Vân Dương có oán niệm rất sâu với hồng quang trên người ngàng, thực có thể nói là căm thù tới xương tủy. Nếu như giờ bỏ đi, không chừng qua vài ngày sẽ bị hắn nuốt cả xương.
Hơn nữa, nàng còn không thể phản kháng với hắn.
- Vẫn là không nên.
Kế Linh Tê đỏ mặt:
- Trong thời gian ngắn, có nó cũng là có một mục tiêu thiết thực, tính ra lợi nhiều hơn hại, lợi nhiều hơn hại…
- Nha… hóa ra là lợi nhiều hơn hại sao!
Mai cô cô thâm ý ồ một tiếng, Kế Linh Tê lại đỏ mặt tới mang tai.
- Nữ nhân a…
Mai cô cô nắm lấy bả vai Kế Linh Tê:
- Có một số thời điểm, phải hiểu dễ dàng tha thứ cùng nhượng bộ. Nhưng cũng có một số thời điểm, cũng phải kiên quyết không lui nửa bước. Cụ thể thế nào, chỉ có đến lúc kia, ngươi mới có thể hiểu được, nhưng hiểu được không còn chưa xong, còn cần phải nắm chắc, lúc nên xuất thủ, nhất định phải xuất thủ.
Kế Linh Tê ừ một tiếng, bản năng gật đầu tán đồng, nhưng trong mắt lại có mấy phần mê võng.
- Hãy trân quý người trước mắt.
Nữ tử áo trắng thấy Kế Linh Tê cũng chưa hiểu rõ, thở dài một tiếng, lại nói thêm một câu…
…
Vân Dương hoàn toàn có thể cảm giác được, giờ phút này, bờ môi giai nhận vô cùng lạnh buốt, run rẩy, hương thơm khó tả kia thấm vào ruột gan, lại như vạn sợi nhu tình, khắc cốt minh tâm. Nhất thời không nhịn được mà vươn tay, xiết lấy eo nhỏ thon dài.
Sau một hồi lâu, mới lại tách ra.
Thượng Quan Linh Tú si ngốc nhìn Vân Dương, chậm rãi lui lại:
- Ta đi, thực sự phải đi.
Vân Dương nói khẽ:
- Ta sẽ càng thêm cố gắng, chờ mong ngày gặp lại.
Mắt phượng nhìn Vân Dương thật sâu, nửa ngày, một giọt nước mắt cứ vậy tràn ra, rốt cục quay người lại, lao ra cửa, không dám quay đầu.
Hai giọt nước mắt óng ánh, đùng đùng rơi trên mặt đất.
Lúc này, Kế Linh Tê còn đang chờ ở cửa ra vào.
Kém chút liền đụng với Thượng Quan Linh Tú, vừa mới lui một bước, lại đã bị Thượng Quan Linh Tú gắt gao ôm chặt.
Trong nháy mắt, Kế Linh Tê nhận thấy bờ vai mình đã bị nước mắt thấm ướt.
Cũng không biết, có phải là hộ thể hồng quang kia kỳ thị giới tình hay không, hay là có thể phán định độ thân mật, cũng không xuất hiện làm rối!
Kế Linh Tê thấy Thượng Quan Linh Tú như vậy, tức thì hiện lên một phần minh ngộ, nước mắt cũng không tự chủ mà chảy xuống, dùng sức ôm lấy Thượng Quan Linh Tú:
- Linh Tú tỷ, ngươi bảo trọng! Ta sẽ cùng Vân Dương chờ ngươi trở về, sẽ tận lực đuổi theo ngươi!
Hai người nghẹn ngào không ngừng, ôm đầu khóc rống.
Nữ tử áo trắng Mai cô côc ngồi yên một bên, ánh mắt bén nhạy nhìn hai người, nhất là nhìn nước mắt trên mặt Kế Linh Tê, sau một lát, cúi đầu, thần sắc trên mặt cũng hòa hoãn không ít.
“Xích tử chi tâm, hiếm có khó được.”
Rốt cục.
Dưới ánh mắt lưu luyến của Vân Dương cùng Kế Linh Tê, vẻ mặt không nỡ bỏ của Thượng Quan lão phu nhân, nữ tử áo trắng Mai cô cô thản nhiên nói:
- Nhi nữu tình trường há có tận, thông thiên địa đạo ý chớ chìm. Hôm nay giương buồm ra biển lớn, ai nói cân quắc kém nam nhân.
Đột nhiên kéo Thượng Quan Linh Tú, thản nhiên nói:
- Cáo từ!