Ta Là Chí Tôn
Chương 829 : Từ nay là Thần!
Ngày đăng: 09:10 30/04/20
Trong hoàng cung.
Hoàng đế Bệ hạ một mình ngồi trong Ngự Thư phòng, giờ phút này, trong tay hắn đang cầm di thư của Thổ Tôn.
Hắn nhìn lại di thư của Thổ Tôn một lần nữa, từng câu từng chữ thậm chí là từng dấu chấm dấu phẩy trong này, hắn đều có thể đọc ngược như chảy, thuộc như lòng bàn tay, nhưng vẫn không nỡ buông xuống, còn muốn xem lại lần nữa.
Tựa như duy trì như vậy, khiến hắn có cảm giác nhi tử của mình còn chưa mất, vẫn còn ở bên người.
Nước mắt của Hoàng đế Bệ hạ không ngừng chảy xuống, im ắng nghẹn ngào. Mặt đất dưới chân đã sớm ướt đẫm cả một mảnh.
Đôi mắt, cũng đã sớm sưng như quả đào.
Thân thể hắn tiếp tục run rẩy, sau một hồi khá lâu, mới dần bình phục lại.
Nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, khẽ hạ lệnh triệu Thu Kiếm Hàn, Phương Kình Thiên cùng Lãnh Đao Ngâm vào cùng nghị sự.
…
- Chuyện Vân Tôn ước chiến với Tứ Quý lâu ở Thiên Huyền nhai, các ngươi thấy thế nào, nếu có bất cứ đề nghị gì, cứ nói đừng ngại, nói thoải mái.
Nhưng ba vị đại lão lại cùng trầm mặc.
Chúng ta thấy thế nào?
Hoàng đế Bệ hạ nghiêm mặt, trịnh trọng nói:
- Vân Tôn chính là trọng thần nước ta, là lãnh tụ tinh thần của cả Ngọc Đường! Bao năm nay vì đế quốc mà nam chinh bắc chiến, công lao hiển hách, cử thế vô song. Hắn vì đế quốc mà hy sinh nhiều như vậy, mà bây giờ, lại còn tiếp tục cam tâm vì nước, đem cường địch kéo ra khỏi quốc cảnh.
- Thậm chí, vì đế quốc, hắn không tiếc tự nhận lấy ủy khuất vô tận, cũng chỉ vì để mình có thể thoát ly khỏi vòng xoáy chính trị… hết thảy, chính là muốn ổn định tương lai cho Ngọc Đường…
- Cho đến hôm nay, chẳng lẽ chúng ta lại chỉ có thể trơ mắt nhìn Vân Tôn một mình gánh lấy tất cả? Còn chúng ta lại tập trung tinh thần, thoải mái ngồi mát ăn bát vàng?
Hoàng đế Bệ hạ sắc bén hỏi thăm:
- Cứ như vậy trơ mắt nhìn Vân Tôn vì nước mà chiến? Nỡ lòng nào? Sao mà tâm yên tĩnh cho được?
- Vạn thế thiên thu, phàm là khi huyết mạch Ngọc Đường còn chủ chưởng thiên hạ, mỗi lần đại tế tự, quốc vận tế tự, trước bái Vân Tôn, sau bái tổ tiên!
Thân thể ba vị Lão đại khẽ run rẩy.
Làm vậy thực quá nặng a!
.kể từ đó, Vân Tôn đâu chỉ áp đảo hoàng quyền, rõ là sự thật không thể chối cái, cuối cùng tăng thêm một câu:
- Từ nay về sau, ở Ngọc Đường, Vân Tôn chính là lục địa Thần Tiên! Từ hôm nay, thiên thu vạn tái, thụ vạn dân hương hỏa, hưởng Ngọc Đường khí vận!
…
Mà lúc này đây, Vân Dương cùng Kế Linh Tê đã rời khỏi Thiên Đường thành, đi bên cửa nam.
Bạch Y Tuyết cùng Phương Mặc Phi đứng giữa cửa thành, ngửa đầu xa xa đưa tiễn.
Trên mặt mỗi người, đều đẩy vẻ không nỡ rời bỏ.
- Các ngươi đều có con đường của mình, cần phải tự cố gắng tiến lên, chớ có chủ quan lãnh đạm.
- Nếu các ngươi một mực kiên trì đi theo ta, sẽ làm mất đi bản thân, biến thành gia thần của ta, biến thành thủ hạ của ta. Đây không phải là kết quả mà ta muốn nhìn thấy.
- Ta hy vọng, sau này mỗi người các ngươi đều là tồn tại độc lập, mỗi người đều có được huy hoàng cho riêng mình.
- Mỗi người đều có thể trở thành kiêu hùng hùng bá một phương.
- Ta coi các ngươi như bằng hữu cùng huynh đệ.
- Ba chiếc nhẫn này, mỗi người các ngươi nhận một cái, còn một cái khác, đưa cho Lão Mai.
- Hôm nay từ biệt, có lẽ ta còn sẽ trở về, nhưng cũng có thể là ta sẽ đi.
- Nếu còn có duyên, chúng ta cùng gặp tại Huyền Hoàng giới!