Ta Là Chí Tôn

Chương 836 : Cuối cùng cũng gặp

Ngày đăng: 09:10 30/04/20


Vân Dương ngơ ngác.



Chuyện gì đã xảy ra? Có chuyện gì vậy? Đại quân Đông tuyến tới đây xem nào nhiệt làm gì?



Hai người nhanh chóng đến gần.



- Tham kiến Vân Tôn đại nhân!



Lính gác cuồng nhiệt quỳ xuống hành lễ, thanh âm vang dội như xuyên vân liệt không.



Toàn bộ đại doanh bị tiếng hét này dẫn loạn.



Lập tức, tiếng kèn rung trời vang lên.



Trống tướng cũng dồn vang, chỉ trong giây lát, Phó Báo Quốc dẫn theo chừng ba bốn trăm tên sĩ quang, chen chúc mà tới.



Đến trước cửa doanh, bốn trăm người này như đầy kim sợn, đổ ngọc trục, cùng nhau xoay người bái hạ:



- Mạt tướng Phó Báo Quốc, suất lĩnh Đông phòng bốn mươi vạn tướng sĩ bái kiến Vân Tôn đại nhân, nguyện đại nhân võ vận hưng thịnh, diệt hết đạo chích!



- Chư vị huynh đệ mau đứng lên.



Vân Dương vội vàng nói:



- Các huynh đệ đã vì Ngọc Đường mà đẫm máu sa trường, Vân mỗ có tài đức gì mà nhận đại lễ như vậy, tuyệt không nên làm tổn thọ Vân mỗ, mau dậy, tất cả đứng dậy!



- Có điều… Phó soái, các ngươi đến đây làm gì? Đông tuyến đâu? Thiết Cốt quan thì sao?



Vân Dương dùng khẩu khí dị thường cổ quái mà hỏi.



Phó Báo Quốc cười ha ha một tiếng:



- Xin Vân Tôn đại nhân yên tâm, lần này chúng ta thụ lệnh Bệ hạ, tiến đến Thiên Huyền nhai. Bệ hạ hạ tử lệnh, cho dù bốn mươi vạn đại quân Đông tuyến có táng thân ở đây, cũng không cho phép Vân Tôn đại nhân xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chúng ta chuyên môn tới bảo hộ chu toàn cho đại nhân!



Vân Dương thầm chấn động:




- Trận chiến hôm nay tự nhiên là cực kỳ trọng yếu, khôi thủ đương nhiên tới, tất sẽ giúp Vân Tôn đại nhân hoàn thành nguyện vọng cuối cùng.



Thanh âm ung dung của Vân Dương chậm rãi khuếch tán ra ngoài:



- Niên tiên sinh, trước khi quyết chiến, ngài gì đứng ra nói chuyện? Ta tin trong lòng ngươi, còn có rất nhiều nghi vấn chưa được giải đáp. Mà không chỉ ngươi, trong lòng ta cũng có rất nhiều chuyện nghĩ mãi không ra, cần trao đổi làm rõ.



Sau một hồi.



Từ trên đỉnh núi vọng xuống một ý cười nhàn nhạt, thanh âm thanh nhã chầm chậm vang lên:



- Vân Tôn đại nhân có nhã hứng, bản tọa tự nhiên phụng bồi, mời lên đỉnh núi nói chuyện, thế nào?



Thanh âm thanh nhã kia ngừng lại một chút:



- Đỉnh núi này còn có một tòa Cửu Tôn phủ, hẳn là Vân Tôn đại nhân sẽ không quên. Chúng ta ở đây nói chuyện, có thể để anh linh Cửu Tôn cùng nghe thấy. Như vậy, vô luận là Dương thế Âm gian, mọi người đều có thể hiểu được chân tướng, đi cũng không tiếc, ở cũng không còn nghi ngờ, chẳng phải là tốt hơn sao.



Từ trong mắt Vân Dương, bắn ra hận ý sâu sắc:



- Được, ta cũng đang có ý này, quyết định như vậy đi.



Nói xong liền tiến thêm mười bậc, thái độ thản nhiên, không chút khói bụi hồng trần.



Kế Linh Tê đi bên cạnh, giờ khắc này đã sớm đề tụ tu vi, khí thế cường hãn đủ để bễ nghễ đương thời quanh quẩn khắp núi rừng.



Tu vi mạnh mẽ, thần thức hùng hậu của nàng đã sớm cảm giác được, trên cái đỉnh núi nho nhỏ này, mai phục trọn vẹn hơn hai mươi vị siêu cấp cao thủ.



Mỗi một người, đều có tu vi đẳng cấp tương tự Lăng Tiêu Túy, Độc Cô Sầu!



Đội hình như vậy, thực sự đủ khủng bố!



Địch nhân của Vân Dương là ai a? Sao lại mạnh như vậy?!



Cứ vậy đi lên núi, có khác nào bước vào tử địa, có may mắn sao?