Ta Là Chí Tôn

Chương 837 : Cửu Tôn trà

Ngày đăng: 09:10 30/04/20


Vân Dương thầm truyền âm qua:



- Không cần cẩn thận như vậy, coi như hôm nay ta hẳn phải chết, Niên tiên sinh cũng nhất định chờ ta nói xong, mới có thể mở sát cục. Bởi vì có một số việc, cũng đã khốn hoặc hắn hồi lâu, cấp thiết muốn biết đáp án.



Kế Linh Tê gật đầu, nhưng tâm tình khẩn trương vẫn khó mà giải.



Biết rõ phía trước là nguy cơ vô hạn, sao có thể thực sự trầm tĩnh, muốn trầm tĩnh, cần trái tim bao lớn a?!



Từng bước lên núi, Kế Linh Tê lại nhiêu thêm một phần cảm xúc, một cỗ lực lượng khó thể kiềm tỏa đã sớm tồn tại trong không khí, khiến nàng không thoải mái.



- Đây chính là Khống Linh đại trận.



Vân Dương vừa đi, vừa hăng hái giải thích:



- Đây chính là thủ đoạn quen dùng của Tứ Quý lâu, lúc trước bọn hắn dùng Khống Linh đại trận này để phong tỏa năng lực hóa tướng của huynh đệ chúng ta, để chúng ta chỉ có thể dùng da thịt vo lực chiến đấu với bọn hắn, cũng bởi như vậy, mới dẫn đến bi kịch của chúng ta.



Thanh âm Vân Dương dị thường bình ổn, hoàn toàn không có sắc thái tình cảm xen vào.



Kế Linh Tê lo lắng nói:



- A? Vậy ngươi giờ còn có thể…



Vân Dương hơi cười:



- Cái gì gọi là có thể hay không, ta đã sớm không phải là ta lúc trước, bọn hắn không làm khó được ta!



Hai bên đường đồng thời phát ra tiếng xùy, hiển nhiên đang khịt mũi coi thường lời Vân Dương.



Đối với thanh âm cười nhạo, Vân Dương làm như không nghe thấy, vẫn chậm rãi bước lên, trầm ổn như nước.



Nhưng mà sát khí từ hai bên đã như thủy triều đánh tới, từng đợt từng đợt, hiển nhiên, đám cao thủ Tứ Quý lâu đã muốn ngăn trở Vân Dương, muốn diệt nhuệ khí của hắn trước khi gặp Niên tiên sinh, muốn hắn chưa gặp mà, mà đã thua trước một bậc.



Nhưng Vân Dương vẫn bình chân như vại, tựa như không hề thấy.



Một đường tiến lên, hoàn toàn dùng tư thái du sơn ngoạn thủy, tốc độ như người thường để leo lên núi, tiêu dao thoải mái.







Cửu Tôn miếu.



Vân Dương phát hiện, tượng thần trong miếu vốn đã sụp đổ trong lần đại chiến trước, đã được tái tạo toàn bộ, giống như chưa có chuyện gì.




- Ta dám chắc, trà này, trong thiên hạ chỉ có mình ta có, mà tất cả, cũng chỉ mới có chín lượng chín tiền!



Vân Dương thận trọng hỏi thăm:



- Xin hỏi, trà này tên gì?



Niên tiên sinh cười cười:



- Trà này… tên là… Cửu Tôn trà.



Vân Dương vô tay cười to:



- Tên rất hay, trà tốt, tên càng tốt hơn!



Niên tiên sinh híp mắt lại:



- Đúng là cái tên càng tốt hơn, mỗi lần phẩm trà này, ta đều phi thường trân quý, không dám có chút sơ thất. Bởi vì trong quá trình phẩm trà này, ta tựa như đem cả Cửu Tôn hòa vào trong chén trà, quá trình uống vào như uống cả Cửu Tôn. Loại cảm giác này, thực sự là ưa thích từ tận đáy lòng mà.



Vân Dương cười cười:



- Thật sao, chỉ tiếc ta lại có nhận biết hoàn toàn khác.



Niên tiên sinh nói:



- Ồ? Mời Vân Tôn đại nhân chỉ giáo.



Vân Dương nói:



- Lý giải của ta rất đơn giản… cái gọi là Tứ Quý lâu, cái gọi là Niên tiên sinh, đã hao hết tâm lực để chế là trà này, hết lần này tới lần khác, lại còn lấy tên là Cửu Tôn. Điều này khiến ta cảm thấy, Niên tiên sinh tựa như nông dân trồng chè cho Cửu Tôn, vì thu được vui vẻ của chủ nhân, dùng bất cứ thủ đoạn nào, quả thực danh xứng với thực.



Niên tiên sinh ngưng mắt nhìn Vân Dương, sau một hồi mới cười nhạt một tiếng:



- Mỗi lần uống trà, ta đều vô cùng thận trọng số lượng cho vào, bởi vì ta sợ uống cạn, liền sẽ khó mà phẩm vị nữa. Càng từ một năm trước, ta không còn dám uống trà này. Bởi trà này, chỉ còn một đủ cho một ấm cuối cùng.



- Ta muốn đem ấm trà này giữ lại, uống cùng Cửu Tôn, như vậy mới không phụ công nó xuất hiện trên đời.



Niên tiên sinh nói:



- Khi ngâm trà này mà uống, Cửu Tôn, sẽ biến mất khỏi thế giới này.